Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 261: Tông sư chi uy




Bên này Bạch Liên Giáo đã có điều hành động, Chú Kiếm Sơn Trang bên kia người dù cho gặp biến cố đột ngột nhưng cũng không phải không có gì chuẩn bị đấy.

“Tiện nhân muốn chết!”

Chỉ thấy kèm theo tiếng phẫn nộ quát lớn, lúc này từ một đỉnh núi phía sau Sơn Trang, một đạo màu xanh thông thiện triệt địa kiếm quang cũng là đột ngột mọc lên, xông thẳng Bạch Liên Thánh Mẫu hung hăng va chạm tới.

Lại là một vị Tông sư!

“Ầm!”

Không gian chấn đãng rung động lắc lư không ngừng, tại xa xa như Tống Khuyết mấy người cũng cảm nhận được không khí ù ù áp lực truyền đến khiến cho cả người hít thở không thông.

“Lạc lạc, Ngọc Hư lỗ mũi trâu, xem ra ngươi đối với Thần binh cũng rất để tâm sao!”

Thì ra nàng đối thủ là Ngọc Sơn Quán chủ Ngọc Hư Chân nhân, chỉ thấy lúc này Bạch Liên Thánh Mẫu kiếm thế bị chặn, người cũng bị đánh lùi lại mấy chục trượng nhưng đại thể vô ngại. Chỉ đạp không mấy bước liền có thể mở miệng trêu ghẹo tiếp tục tiến lên cuốn lấy đối phương.

“Hôm nay bần đạo phải trảm ngươi cái này yêu nữ vì dân trừ hại.”

“Khanh khách, nô gia sợ hãi!”

“Ầm ầm ầm...” – Trên bầu trời tiếp tục truyền ra những tiếng kinh thiên động địa nổ vang. Trong không gian liên tiếp truyền đến từng đợt sóng chấn động để dưới mặt đất cây cỏ lắc lư không ngừng.

Không rảnh tiếp tục quan sát mấy vị kia thần tiên quyết đấu, Tống lão gia chỉ kịp ước ao ngắm nhìn mấy mắt vậy liền cắm đầu bám theo Huyết Y con hàng này xông vào Chú Kiếm Sơn Trang.

Nơi đó đã gấp rút triệt tập được không ít võ giả đang nghiêm mật chờ sẵn.

“Bắn!”

Đón đầu bọn hắn chính là phô thiên cái địa mưa tên, từng thanh từng thanh to bằng cổ tay em bé vậy quân nỏ dày đặc bắn nhanh về phía mấy người.

“Leng keng... keng..”

“Á...áaaaa”

Vũ tiễn quá dày, dù là bên này người lập tức múa đao lộng kiếm đem thân mình bảo hộ nhưng cũng không ít người tại vừa rồi một đợt bị trúng chiêu, bị ghim chặt như con nhím nằm dưới đất lăn lộn.

Đám cao thủ hàng đầu như Tống Khuyết vậy tất cả vô ngại, bọn họ cũng không quản đồng bạn kêu rên, cả đám đều bộc phát tăng nhanh tốc độ càng nhanh lao tới.

“Giết!”

Khoảng cách không quá xa, Quân nỏ còn chưa kịp đến lần thứ 2 phát động hai bên đã giáp lá cà, binh đao tương kiến.

Tiếng đao thương kiếm kích, tiếng gào khóc kêu rên vang vọng khắp nơi, như thế mỹ diệu ban đêm bỗng chốc liền thành tu la địa ngục, thây chất đầy đường, máu chảy thành dòng loang lổ như suối.

Ngọc Sơn Đạo Quan người trước đó đã đoán chắc Bạch Liên Giáo người đến phạm, bọn họ đồng dạng đã có chuẩn bị nhưng thật sự không ngờ việc lại diễn ra trước một ngày.

Không như Bạch Liên yêu nhân, bọn họ những này danh môn đại phái địa chỉ minh bạch rõ ràng, cũng không thể trong nhà để trống chẳng may địch nhân thừa cơ mà vào. Ngọc Hư chân nhân chỉ dám dẫn theo trong sơn môn một nửa số cao thủ đến Chú Kiếm Sơn Trang bên này trợ trận.

Hơn nữa gửi thiệp mời giang hồ đồng đạo bốn phương, lực lượng như vậy hẳn là đã có thể an toàn vô lo, không khéo còn có thể nhân cơ hội cắn ngược cho đám ma giáo yêu nhân kia một lần thảm thống giáo huấn đây.

Đáng tiếc, bọn họ đoán được mở đầu nhưng không đoán được kết thúc.

Giang hồ bằng hữu đến quan lễ một là chưa đến, hai là đến rôì nhưng còn đang tại trong Chú Kiếm Thành nghỉ ngơi chờ đến ngày mai đây. Bây giờ tại Sơn Trang ngoại trừ Ngọc Sơn Đạo Quan cùng Chú Kiếm người, cũng chỉ có cực kỳ thân thiết bằng hữu mới có thể ở lại qua đêm.

Bằng chút đó thực lực là không đủ chống đỡ như lang như hổ đám tặc nhân đấy.

Ngọc Hư Chân nhân vẫn không đoạn quan sát phía dưới tình hình, thấy bên mình nhân mã bị người điên cuồng chém giết trong lòng nhức nhối không thôi, âm thầm sốt ruột không giúp được gì hắn đành cắn răng quyết đoán:

“Tất cả lùi lại, hướng Chú Kiếm Thành rút lui!”

Bên đấy người cũng đã là nỏ mạnh hết đà, lúc này nghe lệnh đều là đồng loạt thở dài một hơi, tại mấy vị cao thủ bảo hộ dần dần co cụm lại với nhau, hướng phía Nam từ từ lùi lại.

“Phá Địa mạch của Kiếm Chủng cho ta!” – Sơn trang Trang chủ Mạc Ngư tâm còn lo lắng chưa xuất thế Thần binh, lúc này không quên hét lên nhắc nhở phía dưới người đem trận pháp phá hủy hòng gián đoạn quá trình thai nghén kiếm linh.

Nhưng Bạch Liên Giáo bao lâu mưu tính chuyện này, những chi tiết này tự nhiên sẽ không không chú ý. Chẳng biết lúc nào âm thầm tiềm phục đến chỗ Đoạn Long Thạch mấy vị hảo thủ đã sớm chờ sẵn nơi này vội vàng ra tay cản trở.

“Kiếm Chủng đã mở, mau vào đoạt cơ duyên!”

Không biết thằng nào gào lớn một câu, Bạch Liên trận doanh bên này đám người không màng đuổi giết địch nhân, cả lũ đỏ mắt lên cắm đầu xông hướng nơi xa một khe núi, chính là cửa vào Kiếm Chủng chen nhau mà ùa vào..

Tống lão gia vốn cũng muốn nhấc chân đi theo, nhưng làm sao Tia Chớp nãy giờ quan sát thấy dưới này ăn mặc áo gai Bạch Liên giáo đồ giống như tất cả đều như hẹn trước vậy lúc này thờ ơ bất động, xông lên hăng nhất ngược lại là đám ô hợp liên quân. Liếc mắt nhìn qua Huyết Y thằng chó kia cũng là một bộ dáng không quan tâm như thế, Tống Khuyết liền rùng mình thanh tỉnh.

Có âm mưu!

Quả nhiên!

“Ầm!!!”

Kèm theo một tiếng kinh thiên nổ mạnh, Kiếm Chủng bắn lên vô số cột dung nham như núi lửa phun trào, thoáng chốc lan tràn khắp nơi, chiếu rực cả một khoảnh trời.

Dung nham sức nóng há là da thịt con người có thể chịu được, một đám bị lòng tham che mắt gia hỏa lúc này trải qua biến cố vậy liền tử thương thảm trọng, sống sót không đến 2 thành. Còn lại ngay cả kêu rên cũng không kịp liền bị hỏa diễm cuốn trôi, để lại trong không khí văng vẳng tiếng thảm gào cùng thoang thoảng mùi thịt khét.

“Ngọc Hư, giỏi tính toán! Đáng tiếc so về trí tuệ bản Thánh Mẫu thông minh hơn ngươi lỗ mũi trâu này gấp trăm ngàn lần, còn hậu chiêu gì cứ việc đem ra.” – Lúc này Bạch Liên Thánh Mẫu phiêu phù giữa không trung nhìn Chú Kiếm Sơn Trang một đám người cười lạnh chế giễu.

Âm thầm quan sát tình hình hiện nay, thấy Bạch Liên Giáo người nguyên vẹn không chút mất mát, chết đi chỉ toàn lũ binh cua tướng cá tạp nham, Ngọc Hư thầm hận nhưng cũng biết đại thế đã mất, không còn cách nào. Giữ được núi xanh không lo thiếu củi đốt, hắn chỉ lạnh lùng nhìn Bạch Liên một lần rồi quyết đoán lùi lại.

“Đi!”

Chú Kiếm Sơn Trang người già mang trẻ, khỏe mang thương dìu dìu dắt dắt nhau lùi về Chú Kiếm Thành. Cũng may bọn hắn đã dự kiến một trận chiến khốc liệt sắp tới, trẻ em nữ quyến hầu hết đều đã đưa vào thành từ trước nên cũng không cần quá mức rườm rà.

Có một vị Tông sư cùng cả chục Nhất lưu cao thủ bảo hộ, Bạch Liên trận doanh bên này người cũng không dám thực sự áp sát quá gần, hơn nữa mục đích của bọn hắn không ở đây, chỉ có lệ công kích xua đuổi vài đợt liền mặc kệ địch nhân rút lui.

Chiến sự diễn ra nhanh kết thúc cũng nhanh, nhưng không vì thế mà không hung hiểm, thực ra những trận đánh chớp nhoáng thế này còn tàn khốc hơn trường kỳ chiến.

Hai bên chém giết đâu vào đấy tính ra cũng chỉ nửa giờ, ngăn ngắn bằng đó thời gian, Tống Khuyết đếm sơ sơ tại Chú Kiếm Sơn Trang cũng đã bỏ lại hơn 400 điều sinh mệnh, tất cả đều là tu vi có thành võ giả, nơi này bây giờ có thể nói huyết khí trùng thiên cũng không quá.

“Nhanh lên! Thu dọn tất cả thi thể ném vào Kiếm chủng.”

Theo một tiếng quát vang lên, một đám Bạch Liên môn đồ tay chân nhanh nhẹn đi xung quanh thu lượm xác chết.

Cái này Tống Khuyết liền không quản, hắn vẫn bám sát Huyết Y cùng đi theo một nhóm Bạch Liên cao tầng, vội vàng hướng Kiếm Chủng chạy đi.

Con chó này dường như biết hết kế hoạch nhưng cũng không cho mình bất cứ nhắc nhở nào, xem ra cũng đã nổi lên tâm tư muốn loại trừ hắn. Bây giờ thế cuộc chưa rõ, đi theo mấy kẻ này mới là an toàn hơn cả.

.......

Dù Tia Chớp từ nãy đến giờ nhìn qua nơi này không biết bao nhiêu lần, nhưng chính thức tự thân quan sát cái gọi là Kiếm Chủng, Tống lão gia vẫn bị nơi này đồ sộ cho chấn động.

Chỉ gặp nó cửa vào là một nhân công khe núi do sức người đào ra, khi nãy dung nham trào ra từ đây, bây giờ dưới đất vẫn còn nóng cháy. Bọn hắn phải men theo hai vách, cẩn thận từng li từng tí thi triển khinh công chạy qua.

Tiến vào bên trong, chân chính Kiếm Chủng lại như một chiếc phễu bậc thang khổng lồ, sâu hàng ngàn trượng.

Tại dưới cùng là một biển dung nham nóng bỏng đang ngùn ngụt bốc lên khói xanh, trong không khí thoang thoảng mùi lưu huỳnh khiến người ghê mũi.

Từ trên xuống dưới, xung quanh còn đào 8 đạo mương rộng tầm 3 trượng chạy dọc xuống dưới Dung Nham hồ, không hiểu bằng cách gì bây giờ từ trên đỉnh mương, nóng cháy dung nham vẫn đang liên tục ồ ạt chảy xuống, dường như người ta dùng một chiếc máy bơm công suất lớn hút nó lên trên rồi phun ra thành thác lửa vậy.

Mỗi đạo bậc thang đều cao cả chục trượng, lúc này dung nham còn đang vương vãi trên khắp lối đi, một vài vết than đen hình thân thể còn không gián đoạn xèo xèo bốc cháy, cảnh tượng này khá là thấm người.

Chú Kiếm Sơn Trang người đục rỗng bên trong các bậc thang kiến tạo phòng ở, đếm số lỗ đen miệng hang vậy nơi này có đến mấy trăm gian phòng, hẳn dùng để rèn đúc dùng, người bình thường cũng sẽ không nghĩ quẩn đến đây mà sống.

Trước cửa cửa mỗi gian phòng, trên đường đi cắm không biết bao nhiêu là đao kiếm, vũ khí. Không biết đã cắm ở đó bao lâu, để mặc cho đối mặt ngày đêm mưa gió, loang lổ rỉ sét cũng không quan tâm. Bây giờ bị dung nham cuốn qua, nhiều thanh không chịu được tàn phá đã gãy gập xuống, lơ lửng trôi theo dòng nham tương.

Giữa hồ dung nham đó trôi nổi một đài trụ, ở trên cắm duy nhất một thanh kiếm, vậy hẳn là hôm nay mục đích chuyến này Thần Kiếm. Nhưng lúc này đúng như truyền ngôn, nó dường như vẫn thiếu một chút linh tính như vậy, để ngay cả người ngoài nghề như Tống Khuyết cũng cảm thấy không được trọn vẹn, hoàn mỹ.

Đang lúc Tống Khuyết mải đánh giá xung quanh, Huyết Y lúc này đến gần hắn hất cằm ra hiệu chỉ về trên các bậc thang vũ khí nhỏ giọng nhắc nhở.

“Trừ dưới dung nham hồ cái kia không được đến gần, dưới kia vũ khí ngươi tùy ý lấy xem như phần thưởng của các ngươi, lấy được bao nhiêu vậy là tùy vào bổn sự. Nhưng nhớ kỹ một điều cho ta, gặp người liền giết, không cần biết đối phương là ai lập tức giết, ngươi không giết người người cũng giết ngươi. Xong việc liền tự hành trở về đi thôi, tiểu tử, tự cầu phúc đi!”

Bỏ lại một câu lão cẩu này liền không quản thêm, phi thân đi theo một đám Nhất lưu cao thủ nữa thành một vòng tròn vây xung quanh Dung nham hồ lại. Không biết bọn hắn là dùng biện pháp gì, bỗng dưng tầm đó một tấm khí tráo màu đỏ tươi như tấm lưới bằng hỏa diễm hư không xuất hiện, đem hết thảy người cùng giữa nhất Thần bình bao lại, bên ngoài người cũng không có cách nào quan sát được bất cứ động tĩnh nào bên trong.

Hành động này như một tín hiệu, xung quanh một đám người như Tống Khuyết liền ào một cái tản ra, chạy vội đến các gian nhà xung quanh bậc thang kia tìm kiếm riêng mình cơ duyên đi.

Trầm ngâm quan sát một hồi, Tống lão gia cũng không lập dị, nhanh chóng chọn mấy bậc thang sát gần Dung Nham hồ nhất chạy đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.