Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 243: Khách tới




Bỗng dưng đang yên đang lành liền nghiêm túc quỳ xuống, vậy hẳn lại có chuyện, Tống Khuyết khó hiểu nhướng mày hỏi:

“Chuyện gì? Vì sao bỗng dưng lại quỳ?”

“Thiếu gia, ta muốn cầu xin ngài một chuyện.”

“Chuyện gì?”

Nhìn thiếu gia mình trên mặt không có bất cứ gì cảm xúc, Dương Mật liền biết hắn trong lòng đang không vui nhưng lúc này vẫn cắn răng dập đầu mở miệng:

“Thiếu gia, nếu có thể xin ngài hãy cứu chúng ta đại ca.”

“Các ngươi đại ca? Ngươi không nói Dương gia toàn bộ đã bị diệt rồi sao?” - Tống gia trầm giọng hỏi.

“Thiếu gia, là phụ thân ta nhận nghĩa tử, cũng là người trước đó bảo hộ tỷ muội chúng ta chạy trốn. Hắn cũng như chúng ta không chết, hình như là được người đưa đến một chỗ gọi Huyền Vũ Sơn đi làm khổ sai khai thác mỏ.”

Không phải là chuyện tìm lão Tiết báo thù, Tống đại quan nhân sắc mặt mới khá hơn một chút.

“Đứng dậy cho ta nói cụ thể xem thế nào.”

Dương Mật 2 người lúc này mới ngoan ngoãn đứng dậy cho hắn giải thích. Không ra một lát, Tống Khuyết xem như cũng hiểu đầu đuôi câu chuyện.

Hoá ra Dương Nghĩa Hưng trong đám thân vệ có một người gọi Hổ Tử, là một cô nhi do Dương gia thu nhận bồi dưỡng từ nhỏ.

Kẻ này trung thành cảnh cảnh lại tư chất hơn người, tuổi mới ngoài đôi mươi cũng đã có 6 giai thực lực. Nếu không phải hắn gói gọn cuộc sống trong quân doanh vậy trên giang hồ nhất định đã danh vọng nhất thời.

Chính vì thế Hổ Tử rất được Dương Nghĩa Hưng quý mến, trước đó cũng đã có ý thu nhận làm nghĩa tử, chỉ tiếc chưa kịp làm lễ thì xảy ra chuyện này.

Lần đó hắn bảo vệ Dương Mật 2 người trốn khỏi tặc nhân lùng bắt không may bị hắc đạo người bắt sống, sau đó 3 người liền bị tách ra. Hai tỷ muội này bị đem đến Giang Đông bán, Hổ Tử thì bị người mang đi khai mỏ tại một chỗ gọi Huyền Vũ sơn ở đâu đó trong Kiếm Nam đạo.

Như thế rất lớn khả năng người này vẫn còn sống.

Tống Khuyết trầm ngâm một hồi mới gật đầu:

“Được rồi, có điều kiện ta sẽ cho người hỏi thăm một phen. Bản thiếu không đảm bảo chắc chắn sẽ cứu người nhưng chỉ cần nằm trong khả năng, ta nhất định sẽ làm hết sức.”

“Đa tạ thiếu gia!” - Hai tỷ muội vui mừng quá đỗi lần nữa quỳ xuống dập đầu.

“Được rồi, đêm đã muộn, trở về đi ngủ đi.”

“Dạ, thiếu gia!”

Nhìn 2 tiểu nhảy nhót đi rồi, Tống lão gia mới thở dài lắc đầu chui vào phòng.

…..

Đại Viêm năm 816, tháng giêng.

Năm ngoái mùa đông đến sớm, rời đi cũng sớm.

Tết vừa qua, trong đất trời hàn khí gần như đã bị cuốn đi gần hết, trong vườn mai cây cối đua nhau đẩy mầm, sắc xanh đã bắt đầu phủ lên khắp mênh mang đại địa.

Mùng 4 tết,

Hoàn thành nghĩa vụ đầu năm chúc tết sau, Tống lão gia hôm nay mới lại được rảnh rỗi, kéo theo mấy người trong nhà ra sân làm việc.

Chỉ thấy ven tiểu hồ nhà hắn, chẳng biết khi nào đã cho xây lên một bức tường rào bao quanh mấy mẫu đất. Bên trong đất đai trước tết cũng sớm được người cày xới một lần, đồng thời rải thêm 1 lớp đất bùn hỗn hợp màu đen khá dày.

N đời bần nông Tống đại quan nhân lúc này đã nhặt lên gia truyền nghề cũ, chắp tay sau lưng chỉ huy Nhiếp Phong, Hùng Bá, Đao Tử làm việc:

“Đao Tử, gieo hạt tần suất không cần quá dày đặc, dùng thước đo kỹ khoảng cách cho ta.”

“Ân, lão Nhiếp làm không tệ. Ngốc Hùng, bản thiếu nói ngươi bao nhiêu lần, dội ít nước thôi, ngươi muốn ngâm chết ta mầm móng hả.”

“Khà khà, xin lỗi thiếu gia!”

“Thiếu gia, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát không mệt. Từ nãy đến giờ ngài còn chưa ngồi xuống rồi.” – Bên cạnh 2 tiểu nha đầu thiếp tâm săn sóc, còn chú ý cẩn thận dưới chân sợ Tống tặc bẩn giày.

Nhiếp, Đao:..... Chúng ta cả buổi cúi người bán mặt cho đất bán lưng cho trời còn chưa kêu đây.

Đối với cuộc sống bất công mấy người cũng chỉ có thể lặng yên trong lòng rơi lệ.

“Grào..gừ...!”

Lúc này, canh ngoài cổng Tiểu Hắc gầm lên cảnh báo.

Qua Tia Chớp đã sớm biết thân phận người đến Tống Khuyết trầm ngâm một lát rồi hô:

“Tiểu Hắc, để người vào!”

“Grừ...”

Đợi nó tránh ra như tiểu ngọn núi thân thể, Lý Tín cùng Xảo Xảo 2 người mới dắt tay nhau tiến vào. Nhìn 2 đứa này tình chàng ý thiếp, Tống lão gia lòng cũng chua chua.

“Đại ca!” - Xảo Xảo đã được Lý tiểu tử dạy cho dễ bảo, lúc này không ngượng mồm cũng hô 1 tiếng đại ca.

“Đại ca, các ngươi đây là làm gì?”

Gật gù đầu cùng 2 người chào hỏi, đối với thằng này vấn đề hắn chỉ qua loa đáp:

“Không có gì, nhàn rỗi một chút ta định trồng ít lúa để lấy gạo ăn. Tự mình trồng trọt sử dụng lên vẫn yên tâm hơn.”

Đây cũng là lời nói thật, chỉ là hắn không nói rõ mình đang trồng Ngọc Dương Gạo thôi, việc này liên lụy quá lớn, càng ít người biết đến càng tuyệt vời.

“Trồng lúa?” – Tiểu Lý tử 2 người tập thể mộng bức.

Làm lớn như này trận thế chỉ để trồng lúa, nhìn xung quanh cao hần 3m tường rào, canh cổng khổng lồ cự hổ, ngươi nói chôn vàng người khác còn tin.

“Đúng thế, hưởng ứng lời kêu gọi của bậc vĩ nhân. Mùa xuân là tết trồng cây, làm cho đất nước càng ngày càng xuân, ta cùng Hùng Bá mấy người đang cố gắng đem mầm xuân mang về đầy Mai Trang.”

Tuy không hiểu lão đại đây là cái gì tao thao tác, nhưng Lý Tín vẫn là sùng bái gật đầu khen:

“Thì ra là thế, đại ca ngài hiểu thật nhiều.”

“Hắc hắc, bình thường, bình thường. Tiểu tử ngươi chạy đến đây làm gì?”

Nghe Tống Khuyết hỏi đến vấn đề này, Lý Tín lập tức tinh thần phấn chấn ưỡn lưng hô:

“Đại ca, nhìn xem ta có gì khác?”

Có gấu? Quần áo mới? Hay là cái gì?

Tống đại quan nhân đầu đầy chấm hỏi, tinh tế cảm nhận một lát mới nhướng mày hô:

“Nga, hóa ra tiểu tử ngươi đột phá Tam giai, thảo nào trên người khí huyết bồng bột thịnh vượng như vậy. Ta còn tưởng là cùng Xảo Xảo anh anh em em nên mới mặt mũi hồng hào xuân ý thế đây.”

Nghe hắn trêu ghẹo, Xảo Xảo ngượng chín mặt cúi gằm đầu xuống. Lý Tín còn là chỉ cười ngốc ngốc xoa đầu:

“Hắc hắc, ta mấy ngày nay không đoạn rèn luyện, tối qua lòng có sở cảm liền thuận lợi đột phá.”

“Ân, không tệ, tiếp tục cố gắng.”

“Đại ca, ngươi không kích động?” – Nhìn mình đại ca không kích động như trong tưởng tượng, Lý Tín mất mát hỏi thăm.

“Kích động cái gì, ngươi xem Hùng Bá hắn cũng đã đột phá Ngũ giai, Đao Tử vậy trong tết liền thành Tứ giai, ngay cả Dương Mật, Dương Tử 2 tiểu nha đầu cũng đã trở thành võ giả. Tiểu tử ngươi một chút thành quả này vậy chưa tính cái gì, còn cần tiếp tục cố gắng.

Hơn nữa, đợi đột phá Tứ giai mới có thể làm nhiều việc mình muốn, hiểu đi...?” – Tống lão gia nhướng mày nháy mắt.

Len lén nhìn vẫn đỏ hồng mặt đứng bên cạnh mình không nói lời nào Xảo Xảo, Lý Tín lập tức đấu chí tràn đầy nghiêm mặt gật đầu:

“Đại ca nói đúng, ta nhất định càng thêm cố gắng.”

Cũng không quản oán trách lão Hùng cùng Đao Tử bọn lại một mình mình âm thầm đột phá bỏ mình phía sau, tiểu tử trong đầu liền định ra cực lớn quyết tâm.

Nếu chưa thi đỗ thì chưa động phòng, vì chính mình tính phúc sinh hoạt, thiếu niên, tiến lên đi!

......

Tháng giêng là tháng ăn chơi,

Có cái này lý do Tống gia liền yên tâm thoải mái trốn tại Mai Trang trộm lười, chuyện gì cũng không quản, cả ngày không phải luyện võ đánh quyền chính là trêu chọc đáng yêu tiểu nha hoàn, sống được tiêu sái vô cùng.

Hôm nay, hắn còn dành ra một chút thời gian đi xem Đao Tử huấn luyện mình thân vệ quân.

Chỉ thấy trên sân trống, Đao Tử đang chắp tay nghiêm nghị đứng thẳng, trước mặt hắn 50 nam đồng còn là đều tăm tắp xếp thành 10 hàng dài, đang nghiêm chỉnh múa đao.

Đao pháp chỉ là đơn giản Truy Phong đao cùng Khai Sơn Đao pháp cái này 2 môn đơn giãn võ học, nhưng đối với đám nhóc này vậy cũng đã đủ. Mọi người sắc mặt túc mục không ti không cẩu đem đao pháp diễn luyện, thi thoảng đồng thanh hô vang, khí thế kia chính là cũng không kém.

Nhìn những đứa trẻ này tất cả đều đã rèn luyện ra được một thân tác phong gọn gàng, tuân lệnh, Tống gia hài lòng gật đầu.

Xem ra có thể tiến vào bước tiếp theo tăng mạnh bồi dưỡng.

Nhưng trước hết còn một việc quan trọng phải làm, hắn quay sang Nhiếp Phong dặn dò:

“Lão Nhiếp, chút nữa đem những người này đầu đều cạo cho ta. Để đầu trọc vừa mát mẻ lại thuận tiện, vệ sinh, tốt biết bao nhiêu.”

Nhiếp Phong:..... “Rõ, thiếu gia!”

Nghĩ đến sau này mình dẫn theo một đống đen bóng tiểu đệ đi đánh người, Tống Khuyết chính thức vui vẻ hài lòng.

Sau này phải lấy cho bọn này một cái thật vang dội tên gọi.

Tống gia 50 thiết nhân thế nào?

Hắc hắc hắc....

“Các chủ, bên ngoài có Thiết Phó Các chủ thiên kim Thiết Ngọc Nương tiểu thư cùng mấy người nữa cầu kiến!” - Đang lúc Tống đại quan nhân hồn du thiên ngoại, hạ nhân lúc này chạy đến bẩm báo.

Nhíu mày không biết tiểu nương bì này đến làm gì, thông qua Tia Chớp quan sát trong đám người còn có 1 bóng hồng sau Tống Khuyết gật đầu dặn dò:

“Mời người vào khách sảnh, ta hiện lập tức đi qua.”

“Rõ, Các chủ!”

Người kia lớn tiếng ứng lệnh rồi nhanh chóng chạy đi, Tống lão gia cũng không tiếp tục nán lại nơi này quá lâu liền cùng Nhiếp Phong, Hùng Bá 2 người trở về đón khách.

......

Khách phòng, bước qua cánh cửa, nhìn thấy trong phòng 4 người Tống Khuyết liền mỉm cười chắp tay:

“Tử San, Ngọc Nương, Từ huynh cùng vị này huynh đệ, xin chào!”

Bốn người đồng dạng không dám thất lễ, vội vàng đứng dậy:

“Ra mắt Tống công tử!”

“Ha ha, đừng như thế khách khí, mọi người ngồi đi.”

Cười sang sảng cùng mấy người bắt chuyện, đợi hạ nhân bưng lên trà thơm hắn mới hiếu kỳ quay sang cuối cùng ngươi bên kia hỏi thăm:

“Vị này huynh đệ khí thế bất phàm, Tử San có thể hay không cho ta giới thiệu.”

Lời này cũng không phải khen ngợi, bằng mình tinh thần mẫn cảm, từ trên người đối phương Tống Khuyết cảm nhận được nhàn nhạt uy hiếp. Thực lực này vây so với Hùng Bá, Nhiếp Phong 2 người không kém bao nhiêu, hơn nữa từ đối phương tuổi tác cùng lão Nhiếp không xê xích gì nhiều, vậy ắt không phải hạng người vô danh.

Từ Tử San lập tức đứng ra cho hắn ấn chứng suy đoán:

“Tống huynh hảo nhãn lực, vị này chính là ta sư huynh, Điểm Tinh kiếm Cao Tuấn.”

“Thì ra là Thiên Hà Kiếm Phái cao đồ, Cao huynh, ngưỡng mộ đã lâu!”

“Không dám, tại hạ chút thành tựu này so với Tống công tử không đáng là gì, Tống Các chủ sự tích mới khiến chúng ta người bội phục sát đất. Tay trắng dựng nghiệp có thể làm đến như ngày hôm nay, bội phục!”

Cao Tuấn thập phần đúng mực cùng hắn đáp lời, tư thái lễ độ để người lòng sinh hảo cảm.

Tống đại quan nhân tâm tình thật tốt, liền ngồi xuống cùng mấy người hàn huyên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.