Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 201: Đàm phán




Tống gia cực kỳ thân dân tiếp đãi để Phạm Nhất Vượng cảm nhận được đến từ tổ chức ấm áp.

Đợi dùng xong bữa tối, đuổi Chung, Phạm 2 người trở về Thanh Hà, Tống Khuyết mới kêu lên Hùng Bá, Nhiếp Phong, Lý Tín 3 người lần nữa lên Hắc Thiết Trại.

“Ra mắt các vị Trại chủ!”

Dù trời đã tối muộn, Đao Tử cùng Tô Răng Hô nghe tin mấy người đến còn là dẫn người ra cổng chào đón.

“Được rồi, tất cả giải tán đi. Đao Tử, Tô Răng Hô cùng Mạt Dương 3 người đi theo ta.”

“Rõ, Đại nhân!”

Dẫn theo Đao tử 3 người về đến biệt viện, Tống Khuyết mới quay sang hỏi thăm:

“Trong trại mấy ngày này có hay không chuyện gì?”

“Hồi đại nhân, tất cả đều bình thường. Tiền lệ ta đều đặt tại trong trại khố phòng, chỉ là tháng này doanh thu bán vũ khí không được cao lắm.” - Đao Tử không cần nghĩ ngợi lập tức trả lời.

“Đại nhân, việc buôn bán sụt giảm là do không còn Toả Lâm Trại đơn đặt hàng, hơn nữa ta cũng không để trong doanh các huynh đệ nhàn rỗi, thời gian này theo ý ngài cải tạo cũng đã chế tạo ra được 10 cỗ xe ngựa, chút nữa đại nhân có thể đi nghiệm thu.”

Mạt Dương vội vàng giải thích, đồng rời tự hào khoe ra bọn hắn Đoán Tạo Doanh chiến tích. Quả nhiên nghe tin này Tống lão gia mừng tít mắt, giọng không tự chủ đề cao mấy phần:

“Thật sao, làm rất tốt. Chút nữa ta sẽ đích thân đến xem.”

“Trong mấy ngày này có chế tạo được thêm chiếc quân nỏ nào không?”

“Hồi đại nhân, được thêm 5 thanh.” - Lão Mạt ưỡn ngực tự hào.

“Rất tốt, Mạt Dương ngươi cầm bản vẽ này về cho ta nghiên cứu chế tạo ra mấy bộ, kêu người đến đoán tạo doanh cho ta đem đao và nỏ hết thảy để lên xe ngựa rồi mang đến dưới trại. Chút nữa ta sẽ mang đi.”

Tống Khuyết đưa cho hắn chính là thiết bị chưng cất bản vẽ, cũng không có gì quá đặc biệt, chỉ là mấy chiếc thùng kín cùng ít ống dẫn bằng đồng thôi, hẳn là không làm khó được lão Mạt mấy người.

“Rõ, đại nhân!”

Mạt Dương cung kính đem bản vẽ thu vào ngực áo, hô to rồi lĩnh mệnh đi rồi, Tống Khuyết mới quay sang còn lại 2 người nói.

“Tô Răng Hô ngươi đối với Ưng Giản Sầu con đường này quen thuộc, thời gian tới cho ta tìm hiểu kỹ càng chỗ nào sơn đạo gập ghềnh, xe hàng khó qua lại đánh dấu lên bản đồ cho ta, sau này bản Trại chủ có việc cần.”

“Rõ, đại nhân!”

“Còn Đao tử, của ngươi trong Thanh Hà huyện bản án ta đã cho ngươi xoá, bây giờ ngươi có thể tự do vào thành, còn việc báo thù như nào bản Trại chủ sẽ không thay ngươi lo chuyện bao đồng.”

Nghe Tống gia nói đến chuyện này, dù đã sớm biết có ngày này sẽ đến, Đao Tử còn là không nhịn được kích động quỳ xuống.

“Đa tạ đại nhân!”

“Được, đứng lên đi. Cả Tô Răng Hô nữa, chỉ cần thật tốt làm việc cho ta, có chuyện gì ta sẽ đứng ra cho các ngươi giải quyết.”

“Đa tạ đại nhân!” - Hai người đồng thanh quát lớn.

Dặn dò thêm bọn họ mấy chuyện, Tống Khuyết cũng không ở lại lâu, ngay trong tối đó liền kéo lên 10 chiếc xe ngựa, trong đêm chạy về Mai Trang.

......

Nguyệt Khuyết Các,

Hôm nay, Tống Khuyết vị này rất không xứng chức Các chủ cách gần nửa tháng lần nữa quay lại nơi đây.

Cùng lão Thẩm một đám trưởng lão, cao tầng quan tâm chút trong bang sự vụ, hàn huyên chuyện nhà, nói được không bao lâu lúc này có người chạy vào báo:

“Các chủ, Thuận Phong Tiêu cục Quan Tiêu đầu cầu kiến.”

“Mau mời vào!” – Quan Hưng chính là do Tống Khuyết sai người đi tìm, nãy giờ hắn ngồi nơi này cũng vì mục đích chờ người đây.

“Ra mắt chư vị!”

Làm giang hồ lão điểu, Quan Hưng tuyệt không dám cậy già lên mặt, rất đúng chuẩn mực cùng mấy người Thẩm Tử Minh chắp tay chào mới quay sang Tống gia hỏi thăm:

“Lão bản ngài tìm ta?”

“Đúng vậy, Quan thúc, tiêu cục những ngày gần đây làm ăn thế nào?”

Nói đến Thuận Phong, lão Quan chính là mặt mày hớn hở:

“Lão bản, rất tốt. Nhờ Nguyệt Khuyết Các các vị huynh đệ giúp đỡ, xung quanh các thôn trấn đoạn đường này chúng ta có thể nói thông suốt không trở ngại. Càng ngày càng nhiều khách hàng tìm đến chúng ta rồi, bây giờ mỗi tuần tiêu cục đều trung bình xuất tiêu 2 chuyến, thu nhập thập phần khả quan.”

Thuận Phong một đám tiêu sư lần trước đó chính là báo danh sang Mãnh Hổ Bang gần hết, còn lại người tất nhiên không đủ bảo vệ tiêu, vì thế Tống Khuyết còn chuyên môn dặn dò lão Thẩm bên này hàng tuần cố định cử người sang đó hỗ trợ Quan Hưng.

Tất nhiên không phải không trả giá trợ giúp, các huynh đệ qua đó đi tiêu tự nhiên sẽ được Thuận Phong hồi báo thù lao xứng đáng, cũng coi như là kiếm thêm thu nhập.

“Ân, Thẩm huynh sau đó tiếp tục chiếu cố Thuận Phong bên này giúp ta.” – Tống gia hài lòng gật đầu.

“Tống thiếu yên tâm.”

“Mọi người đi theo ta, Quan thúc, hôm nay ta mang cho ngươi một món quà.”

Những người khác nghe thấy thế cũng tò mò theo chân hắn đi ra ngoài sân, chỉ thấy lúc này ngoài đó đã đậu sẵn 10 cỗ xe ngựa mới tinh.

So với bình thường xe ngựa, những chiếc xe này còn rộng rãi hơn mấy phần, hơn nữa từ bánh xe màu sắc có thể nhận ra nó được làm từ sắt đấy.

Chỉ vào mấy cỗ xe, Tống Khuyết cho mấy người giới thiệu:

“Quan thúc ngươi nhìn, xe này do ta đặc biệt tìm người chế tạo, bánh xe và trục xe được làm từ tinh thiết, so với bình thường xe ngựa bền chắc, rộng rãi hơn rất nhiều. Một xe này đại khái có thể chở được lượng hàng gấp đôi trước kia, hơn nữa không lo bị hỏng dọc đường. Các ngươi sau này đi tiêu có thể thuận tiện rất nhiều.”

Nghe thế, Quan Hưng 2 mắt sáng rực lên, ức chế kích động hô lớn:

“Thực sự!”

“Ha ha, so với vàng còn thật, sắp tới đi tiêu ngươi có thể thử, không phải biết ngay?”

Mọi người thấy hắn khẳng định như thế cũng không nhịn được tò mò tiến lên quan sát, lão Quan còn là đích thân cầm lấy xe kéo một vòng quanh sân, đợi làm xong những này mới vui sướng hô:

“So với bình thường xe ngựa cũng không nặng hơn chút nào, ha ha, đa tạ lão bản. Có những bảo bối này vậy chúng ta vận tiêu đi về trong ngày cũng không thành vấn đề.”

Không trách Quan Hưng có như thế kích động, nếu thật sự xe này như Tống Khuyết nói, bọn hắn Thuận Phong tiêu cục có thể trong ngày vận tiêu đi về các trấn xung quanh, như thế tiết kiệm được không biết bao nhiêu chi phí ăn ngủ đây, Tiêu cục công trạng không phải bỗng dưng tăng lên một mảng lớn sao.

“Được rồi, Quan thúc ngươi mang đồ về từ từ tìm hiểu. Chư vị cũng ai làm gì thì làm đi, Hồng ca cùng Phạm Nhất Vượng đi với ta, chúng ta đến Vân Hải Các một chuyến.”

“Rõ, Các chủ!”

........

Vân Hải Các,

Hôm nay Vân Hi là cho đủ hắn mặt mũi, đích thân xuống tận cửa nghênh tiếp Tống Khuyết đoàn người.

Đợi dẫn tất cả lên phòng khách sau, bọn hắn liền không quản phía dưới người thảo luận mà tùy ý dọn một bàn nước ra ngoài ban công thưởng trà hàn huyên.

Nhìn xuống dưới dòng người tấp nập qua lại, Vân Hi bỗng nhiên mở miệng;

“Tống công tử không biết tương lai có dự định gì không?”

“Dự định? Muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi, muốn ăn gì thì ăn, vậy có tính hay không dự định?” – Tống Khuyết bị nàng hỏi cũng là ngỡ ngàng, suy nghĩ một hồi mới đưa ra đồng dạng câu hỏi.

“Tống công tử thật sự tiêu sái.” – Tinh tế phẩm vị lời hắn nói, Vân Hi gật đầu tán thưởng.

“Chỉ là người sống trên đời may ra chỉ có thể vừa ý 8, 9 phần. Có nhiều việc thân bất do kỷ, chúng ta cũng không có quyền lựa chọn đấy.”

Nhìn cô nàng này đưa tay vuốt nhẹ tóc mai, trên mặt lộ ra đôi chút u sầu, Tống đại quan nhân không khó đoán hẳn là cũng có chuyện không vui đấy.

Không ngoài hào môn mấy chuyện lục đục thôi, xem phim nhiều Tống lão gia liền đoán ra cái 7, 8 phần. Người nghèo có cái khổ của người nghèo, người giàu có cái khổ của người giàu, ít nhất như Tống Khuyết cảm thấy hài lòng, hắn bây giờ vô thân vô cố không vướng bận, cuộc sống nhẹ nhàng vô cùng.

Tất nhiên việc Vân Hi đó là chuyện nhà người ta, hắn Tống lão gia mới lười quan tâm đâu, chỉ thuận miệng nói:

“Chúng ta cảm thấy thân bất do kỷ tất cả đều do chúng ta chưa đủ mạnh, nếu một ngày ngươi trở thành Tông sư, như Triệu Minh chủ, Trí Không đại sư hay bên cạnh Kiếm Nam Đạo Bạch Liên Thánh mẫu đám người, ai còn dám bắt ngươi làm điều không muốn. Nếu còn chưa được, vậy cố gắng thêm chút nữa trở thành Đại Tông sư đi, hoặc dứt khoát đặt mục tiêu thành thiên hạ đệ nhất, như vậy có phải hết chuyện buồn phiền sao?”

Nghe thằng này nói đến bâng quơ nhẹ nhàng, Vân Hi không nhịn được trắng mắt lườm qua:

“Tiểu nữ tư chất ngu độn, đời này là không có hi vọng xa vời. Ngược lại Tống công tử, với thiên phú của ngươi sau này chưa hẳn đã không có cơ hội.”

“Hắc hắc, chỉ cần ta không chết yểu, vậy đó là điều chắc chắn.” – Tống đại quan nhân chưa bao giờ thiếu khuyết lòng tin, thập phần bằng phẳng nói ra mơ ước của mình.

Vân Hi chỉ coi hắn là tuổi trẻ khí thịnh thôi, cũng không tiếp tục để ý. Tống Khuyết cũng không nói thêm đề tài này, nhân tiện hỏi:

“Tại hạ còn chút chuyện muốn phiền Vân tiểu thư.”

“Ồ, Tống công tử cứ nói đừng ngại, có thể giúp ta tuyệt đối sẽ hết sức.”

“Không biết Vân gia thương hội có hay không con đường có thể lấy đến ngàn năm linh dược? Tại hạ bây giờ nhu cầu bức thiết vật này, nếu như có thể tìm được, tại hạ xin dùng giá cao thu mua.”

Theo kinh nghiệm của hắn, phục dụng ngàn năm linh dược là đủ để Tesseract lần nữa tiến giai. Nhưng tại quanh khu này là đừng mong kiếm đến bực này trân bảo, vì thế chỉ có thể đặt hi vọng lên Vân Hải Các, đáng tiếc nghe hắn nói Vân Hi liền cau mày làm khó:

“Ngàn năm linh dược bậc này bảo vật, có thể lấy đến đề tăng công lực, cứu mạng dùng. Chỉ cần xuất hiện liền lập tức gây nên Nhất lưu võ giả tranh đoạt, thật sự không dễ tìm. Ta trở về sẽ để người Tổng bộ giúp ngươi nghe ngóng nhiều hơn, nhưng ngươi cũng chớ hy vọng quá lớn.

Nếu như chỉ là mấy trăm năm linh dược, ta ngược lại có thể giúp ngươi thu thập mấy phần.”

Đây lại không phải vấn đề lượng biến hay chất biến đấy, Tống Khuyết chỉ có thể tiếc nuối lắc đầu:

“Chưa đủ ngàn năm vậy không cần, phiền Vân tiểu thư giúp tại hạ nghe ngóng một hồi vậy. Nếu có tin tức gì xin lập tức báo cho ta.”

“Tống công tử yên tâm, chỉ cần xuất hiện, ta sẽ nghĩ cách cho ngươi thu phục.”

“Vậy đa tạ Vân tiểu thư rồi!”

Hai người lại như trước tiếp tục thong thả thưởng trà, thi thoảng tâm sự vài câu chờ đợi phía dưới người chậm rãi thương thảo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.