Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 172: Thẩm Tử Minh




Nghe Nhiếp Phong lần nữa nhắc tới hắn vị kia huynh đệ kết nghĩa, dù trước đó chính mình đồng ý để hắn liên lạc, nhưng đến giờ phút này Tống Khuyết còn là thận trọng suy nghĩ một lát mới trầm ngâm trả lời.

“Lão Nhiếp ngươi trước cứ hẹn gặp hắn, chọn chỗ hoang vắng một chút, tốt nhất là ngoài thành Đông. Ta cùng Hùng Bá sẽ ở cách đó không xa cho ngươi cảnh giác.

Ngươi cùng ngươi nghĩa huynh trước thử trò chuyện. Nếu thực sự thấy không có vấn đề, 1, 2 hôm sau hãy cùng hắn thành thật nói rõ. Nếu hắn nguyện ý ở lại, ta xin lấy Mãnh Hổ Bang phó Bang chủ chức mời hắn gia nhập chúng ta.”

“Đa tạ thiếu gia thành toàn. Ngài yên tâm, nếu hắn dám bán đứng ta Nhiếp Phong xin không chút do dự chính tay xử lý hắn.” - Nhiếp Phong hai mắt lạnh lùng trầm giọng nói.

“Hi vọng sẽ không có chuyện đó phát sinh.”

Tống Khuyết cười trấn an, tiện đà hỏi:

“Trong thành có còn chuyện gì khó khăn không?”

Thế lực mới tiếp tay, tất nhiên phía dưới việc phiền toái là không tránh khỏi, hơn nữa mấy ngày nay Thanh Hà thành dũng mãnh tràn vào không ít võ giả, Nhiếp Phong những ngày qua quả thật là bận tối tăm mặt mũi.

Nhưng hắn cũng không muốn làm phiền mình thiếu gi, vì vậy vẫn thoải mái trả lời.

“Đa tạ thiếu gia quan tâm, còn chút việc nhỏ nhưng ta có thể giải quyết.”

“Vậy được, lão Nhiếp ngươi thay ta lao tâm. Trưa nay ở lại dùng bữa cơm sau đó hãy về, để chút nữa ta đích thân xuống bếp trổ tài khao thưởng công thần ngươi.”

“Ha ha, vậy ta hôm nay có lộc ăn, đa tạ thiếu gia.”

Cùng lão Nhiếp trò chuyện thêm một lát, Tống Khuyết liền nói giữ lời bắt tay cùng Ngộ Không vì hắn chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn. Để Nhiếp Phong no nê chè chén mới tiếp tục quay lại trong thành ôm việc khổ sai đi.

…..

Hai hôm sau, ban đêm.

Một nơi hoang lĩnh vô danh bên ngoài Đông môn Thanh Hà thành không xa. Nơi đây chính là địa điểm ước hẹn của Nhiếp Phong cùng hắn nghĩa huynh Thẩm Tử Minh.

Trên một mỏm đá gần đó, Tống Khuyết cùng Hùng Bá đã sớm ẩn dấu nơi đây lẳng lặng chờ đợi.

Trên bầu trời Tia Chớp không ngừng qua lại bay vòng quanh, phía dưới huyện thành bất cứ gió thổi cỏ lay, ban đêm người còn ngoài đường hoạt động tự nhiên không trốn được Tống gia ánh mắt.

Theo giờ hẹn đến gần, lúc này Tia Chớp liền phát hiện một bóng đen mặc y phục dạ hành, cẩn thận né tránh tuần tra lính gác thâm nhập đến chân tường thành.

Chỉ cao chục trượng tường thành tất nhiên không cách nào hạn chế đám này võ lâm cao thủ, chủ thấy người kia nhún người mượn lực mấy lần liền nhẹ nhàng nhảy qua tường thành, lập tức thi triển khinh công lao nhanh về bên ngoài chạy.

Đợi hắn đi đến chỗ lão Nhiếp đã chọn thì dừng lại, Tống Khuyết mới thập phần xác định kẻ này thân phận.

Ít ra từ chiều đến giờ, nơi này còn không có lạ mặt người tiến đến. Đối với hôm nay buổi gặp mặt Tống lão gia đã có mấy phần chờ mong.

Lúc này ở phía dưới, sớm ẩn nấp 1 bên lão Nhiếp thấy không có động tĩnh gì cũng chầm chậm đi ra cùng mình nghĩa huynh gặp mặt.

......

Thẩm Tử Minh mấy ngày hôm nay tâm tình cũng rất thấp thỏm.

Đoạn thời gian trước nghe tin nghĩa đệ một nhà vì cấu kết ma giáo mà bị người tận diệt, hắn trong lòng hụt hẫng rất lâu. Trong tiềm thức Thẩm Tử Minh còn là không tin chuyện hoang đường này.

Dù sao để dạy dỗ ra một người phẩm tính tốt đẹp như hắn nghĩa đệ Trần Tử Hạo, gia giáo Trần gia tuyệt cũng không thể xấu đến chỗ nào.

Nhưng việc này quan phủ đã kết án, hắn dù có phẫn nộ đi nữa cũng không thể thay đổi được gì. Chỉ có thể âm thầm đem việc này ghi tạc, đợi sau này bản thân có năng lực rồi sẽ vì mình nghĩa đệ tìm lại công đạo.

Thẩm Tử Minh tại Dương Nam giới tán tu, hiệp khách cũng khá có danh mỏng. Một tay Ưng Trảo Công xuất thần nhập hóa cộng thêm Tứ giai tu vi, đồng lứa thanh niên tuấn kiệt nơi này cũng có thể xếp hạng trước 100.

Bằng vào thiên phú của hắn sau này cũng không phải không có cơ hội đột phá Nhất lưu, có thể đứng ra thay người nói chuyện.

Vốn nghĩ chuyện cứ thế, không ngờ mấy ngày trước hắn lại nhận được nghĩa đệ gửi tin. Ban đầu Thẩm Tử Minh còn không tin nhưng đọc xong thư, thấy bút tích cùng mấy câu ám hiệu, hắn tin chắc đây là của mình nghĩa đệ Trần Tử Hào không nghi ngờ.

Vì thế hắn vui mừng quá đỗi, theo địa chỉ hồi âm sau người cũng lập tức chuẩn bị lên đường, ngồi thuyền hướng về Thanh Hà huyện mà đi. Do sợ có người theo dõi để nghĩa đệ bại lộ hành tung, hắn còn cố tình bày ra nghi binh lạc hướng, nên mới đến đây muộn mấy hôm.

Hôm nay theo như nghĩa đệ chỉ dẫn ra địa điểm hẹn gặp, đứng chờ đợi một hồi Thẩm Tử Minh đã nôn nóng không được, có hàng ngàn vạn điều muốn cùng hỏi cho ra lẽ.

Giờ hẹn vừa qua, trông thấy cách đó không xa một bụi cây có người mặc hắc y đấu bồng chầm chậm đi ra, Thẩm Tử Minh tinh thần rung lên:

“Nghĩa đệ, là ngươi?”

“Thẩm đại ca, là ta!”

Nghe giọng nói quen thuộc, cuối cùng một chút nghi ngờ trong lòng cũng bay mất, Thẩm Tử Minh kích động chạy đến.

“Chậm, đại ca. Trước không cần đến đây.” – Dù rất muốn cùng nghĩa ca gặp mặt tâm sự, nhưng Nhiếp Phong còn hiểu thiếu gia lo lắng không thừa, vì vậy còn chưa đứng quá gần, sợ lộ bây giờ diện mạo.

“Nghĩa đệ, có chuyện gì?” – Thẩm Tử Minh nghi hoặc.

“Đại ca, ngày đó Trần gia xảy ra biến cố. Cha ta mở đường máu cho ta thoát vây nhưng tiểu đệ cũng trên người bị thương nặng, cuối cùng nhờ thiếu gia nhà ta cứu giúp mới có thể tạm thời vượt qua kiếp nạn.

Việc nhà ta hẳn đại ca cũng có nghe qua. Thù nhân thế lực quá lớn, hơi có bất cẩn cũng có thể khiến liên lụy đến thiếu gia ta thịt nát xương tan, vì vậy còn mong đại ca thông cảm cho tiểu đệ hành động bất đắc dĩ.”

“Tử Hào, chẳng lẽ trong lòng ngươi lại nghĩ đại ca bán rẻ chính mình huynh đệ.” – Thẩm Tử Minh trợn mắt phẫn nộ.

Nghe hắn trách mắng Nhiếp Phong lòng xấu hổ không thôi, nghẹn ngào trần thuật:

“Đại ca, ta tin ngươi, vì thế ta mới cho ngươi gửi thư. Nhưng ta bây giờ không thể chấp nhận thêm một sai lầm, ta chỉ có duy nhất một cơ hội này thôi, đại ca mời hiểu cho ta.”

Thẩm Tử Minh tinh thần run lên, trong lòng khó chịu chốc lát không cánh mà bay, thay vào đó là trần ngập thương tiếc.

“Tử Hào, ngươi nói đúng. Là đại ca nghĩ quá đơn giản rồi.”

Hít sâu một hơi, hắn mới tiếp tục:

“Ngươi nói đi, cần đại ca làm gì giúp ngươi. Dù có lên núi đao xuống biển lửa ta cũng không chối từ.”

.....

Ở mỏm đá xa xa, Tống lão gia không nghe rõ 2 người này nói chuyện, chỉ có thể chán chết cùng Hùng Bá ngồi một chỗ im lặng đếm sao.

Cũng may thông qua Tia Chớp phản hồi hình ảnh, 2 huynh đệ kia nói chuyện còn tính hòa hợp, hẳn là sẽ không có biến cố gì phát sinh.

Không biết qua bao lâu, đợi nghe tiếng lão Nhiếp loạt xoạt bước đến, Tống Khuyết mới buông lỏng đứng dậy duỗi người.

“Thiếu gia!”

“Lão Nhiếp, nói chuyện thế nào rồi?”

“Ha ha, còn tốt chứ. Ta đại ca vẫn là trước kia đại ca, không có vì ta thân phận biến đổi mà có điều thay đổi. Hắn đã nghe ta thuyết phục đồng ý đầu nhập vào thiếu gia ngài, đợi một, hai hôm nữa sau khi kiểm tra chắc chắn, ta sẽ dẫn hắn đến bái kiến thiếu gia.”

Tống lão gia nghe vậy tâm tình cũng trở nên cực tốt, vui vẻ cười:

“Ha ha, xem ra lão Nhiếp ngươi lại giúp ta tìm được một tướng tài. Ta cũng rất nóng lòng cùng vị kia Thẩm thiếu hiệp gặp mặt một lần đây.”

“Chắc chắn sẽ không làm thiếu gia thất vọng.”

“Ha ha, tốt! Không nói nữa, đêm muộn, chúng ta trước trở về Mai Trang nghỉ ngơi, ngày mai lại tiếp tục bàn chuyện.”

“Rõ! Thiếu gia.”

Ba người tiến vào trong rừng dắt ra 3 thớt ngựa rồi cùng nhau cưỡi ngựa chạy về Mai Trang.

Sáng hôm sau, cùng Tống Khuyết bàn giao mấy câu, Nhiếp Phong lại lần nữa vội vàng chạy về Thanh Hà thành tiếp tục chủ trì Mãnh Hổ bang công việc.

.....

Hai hôm sau, lão Nhiếp lần nữa quay lại trong nhà.

Lần này đi cạnh hắn còn có một người thanh niên tầm 26, 27 tuổi, mày rậm mắt to, khuôn mặt hiện rõ vẻ cương nghị. Đôi tay hắn màu da cũng khác hẳn trên thân, làn da hiện lên màu hơi sẫm, càng thêm thô trọng, cứng rắn, người ngoài nhìn vào cũng không khó liên tưởng trên tay công phu kẻ này tuyệt không tầm thường.

Vi này chính là Nhiếp Phong nghĩa huynh Thẩm Tử Minh, lần trước hắn đã đồng ý nghĩa đệ mình cùng nhau đầu nhập hắn vị kia thần bí thiếu gia, hôm nay chính là đi theo lão Nhiếp đến để ra mắt.

“Đại ca, phía trước là thiếu gia ta gian phòng rồi.”

“Tốt!”

Thẩm Tử Minh khuôn mặt bình tĩnh gật đầu, đi theo Nhiếp Phong tiến vào trong sân, hắn mới bắt đầu đánh giá đứng trước mặt mình 2 người.

Cùng nghĩa đệ ngoại hình không khác là mấy, nhưng hình thể càng thêm cao lớn, áp bách lực mười phần.

“Thẩm đại ca, đây chính là ta thiếu gia Tống Khuyết. Thiếu gia, đây chính là người ta thường nhắc đến, ta nghĩa ca Thẩm Tử Minh.”

“Ra mắt Tống thiếu gia.” – Thẩm Tử Minh không mất lễ nghĩa hướng Tống Khuyết chắp tay chào.

“Ha ha, Thẩm huynh không cần như thế câu nệ, gọi ta là Tống thiếu hay kêu thẳng tên ta Tống Khuyết là được rồi.”

“Bây giờ mới biết tại hạ nghĩa đệ đầu phục chính là Tống thiếu hiệp, ta mới đặt chân đến Thanh Hà huyện cũng đã nghe danh hào của ngươi. Quả thật nghe danh không bằng gặp mặt, Tống thiếu phong thái hơn xa ta tưởng tượng.”

Thẩm Tử Minh lời cũng không phải khen tặng, Tống Khuyết nãy giờ chỉ ngồi im nơi đó liền để cho hắn cảm giác áp bách như có như không khiến trong lòng hắn vô cùng ngột ngạt, cứ như bị một khối cự thạch đè lên lồng ngực vậy.

Đây cũng không phải do Tống lão gia cho hắn hạ mã uy, mà đơn thuần vì lão Thẩm người này trải qua nhiều sinh tử hiểm nguy, trong lòng luyện ra một thân cảm giác linh mẫn, tự phát giác được những thứ nguy hiểm đối với mình mà thôi.

“Thẩm huynh quá khen. Mời ngồi!”

Tống Khuyết cũng không mất lễ nghĩa, cười hòa ái đứng dậy mời hắn ngồi xuống, bắt đầu chậm rãi hàn huyên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.