Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 170: Thâu tóm Mãnh Hổ Bang 3 (Hoàn)




Nhìn Trương Thái thằng này tung tăng chạy vào đi thu dọn đồ đạc, Phạm Nhất Vượng khó hiểu:

“Tống gia, …”

Khoát tay cản lại lão Phạm, Tống Khuyết ung dung mỉm cười, đợi bọn hắn hoàn tất việc mang đồ lên xe mới thong thả hô:

“Người có thể đi, đồ vật hết thảy lưu lại.”

Trương Thái nghe thế trái tim trầm xuống, mặt khó coi nhìn sang:

“Tống gia, không biết ngài đây là ý gì?”

“Mặt chữ ý.” - Tống Khuyết cười nhạt.

“Tống gia, tại đây hết thảy tài sản đều là của ta nhiều năm tích góp. Hiệu cầm đồ vật tại hạ hôm qua đã sớm niêm phong giữ nguyên, không tham ô mảy may, mong Tống gia suy xét.”

Tống lão gia cũng lười cùng đám mặt hàng này phản ứng, Phạm Nhất Vượng thấy thế thức thời đứng ra:

“Trương Thái, không cần nói hươu nói vượn. Ta vừa cùng Tống gia đi qu hiệu cầm đồ, hắc hắc, quả thực quá sạch sẽ, không cần phải lau dọn. Khôn hồn đem đồ vật hết thảy nôn ra, nếu không đừng trách ta không niệm tình cũ.”

“Phạm Nhất Vượng, ngươi không cần ngậm máu phun người. Tống gia minh xét, tiệm cầm đồ hết thảy đồ đạc ngày hôm trước đã bị Trọng Khang thiếu gia đến lấy đi, tại hạ thực sự không động chạm đến đó một li một hào. Không tin ngài có thể kiểm tra.”

Tống Khuyết nghe thế cười lạnh, thằng tiện nghi nhi tử của mình hôm trước làm gì hắn còn không rõ sao.

“Không cần, bản thiếu gia vừa ý ngươi chỗ này đồ vật. Hết thảy cho ta mang đi! Ngươi Trương Thái cứ vậy dẫn người đi thôi.”

“Tống gia, đây thật sự đều là tài sản của ta. Ngài không tin có thể mở ra kiểm tra.” - Trương Thái ánh mắt loé lên giận giữ, cố kìm nén trầm giọng nói.

“Không cần như thế phiền phức, ta sẽ không nói thêm. Bây giờ ngươi lập tức đi hoặc đi không được, tuỳ vào ngươi lựa chọn.”

“Ngươi…!”

Trương Thái phẫn nộ:

“Tống Khuyết, ngươi đây là ăn cướp.”

“Ngươi có thể đi báo quan.” - Tống lão gia bắt đầu mất kiên nhẫn, ánh mắt lạnh lùng đâm thẳng vào Trương Thái tròng mắt, khiến người sau sợ hết hồn.

“Hắc hắc, Trương chấp sự, ngươi muốn đến nơi nào báo án, có muốn hay không Phạm mỗ cho người dẫn đường?” - Phạm Nhất Vượng ở một bên cũng không nhịn được cười khẩy.

Trương Thái tức giận cả người run rẩy nhưng cũng không nói nên lời.

Tìm ai, trước đây bọn hắn thói quen có chuyện tìm Đổng Chính lão đại, bây giờ vị này xuống dưới kia thăng chức đi, hắn dám đi tìm báo cáo sao?

Còn lại ai? Từ Thanh cùng Kim Xà bang một giuộc, hơn nữa hắn con tôm nhỏ này còn chưa có tư cách gặp mặt nhân gia.

Phủ nha Ngô Thiên? Không nói cũng thế.

Nhìn trước mắt Tống đại quan nhân khiếp người thể phách, khí tức dần dần trở nên nguy hiểm, Trương Thái chán nản.

“Tại hạ không dám, đa tạ Tống gia lưu tình. Ta lập tức dẫn người liền đi.”

Nhìn thằng này như thế thức thời, lưu loát hô người kéo nhà rời đi. Lão Phạm không nhịn được ngờ vực.

“Tống gia, ta đoán chắc thằng này còn giấu giếm đồ vật chỗ khác, ngài xem có cần hay không cho người bám theo?”

Nghe thế Tống Khuyết cười rộ lên:

“Hắc hắc hắc. Không cần, bọn hắn một người cũng không thoát.”

Phạm Nhất Vượng thấy vậy cũng hiểu vị này đại lão cũng không giống như mặt ngoài lỗ mãng như vậy, hết thảy đều đã có chuẩn bị ở sau.

Tuy không có tâm tư gì dị dạng nhưng hắn vẫn không nhịn được nhắc nhở mình cẩn trọng mà làm việc, không cần giống người khác coi vị này còn trẻ mà dễ gạt.

Tống Khuyết nói cũng không phải chỉ doạ lão Phạm chơi, thực sự giờ phút này Hùng Bá đang dẫn theo một nhóm nhân mã chờ sẵn ngoài thành đông đây. Chỉ đợi Tống lão gia nhắn tin là lập tức hành động.

Hiện nay Thanh Hà thành bên tàu bị phong toả, thoát đi nơi này ngoài sơn đạo qua Ưng Giản Sầu còn lối khác để đi sao?

Hắn cũng không sợ nhóm người này trốn về các thôn nhỏ, có Tia Chớp trinh sát, lúc đó tốn thời gian đem người bắt về là được.

Còn tương lai mấy người?

Lâm Dân tốt một chút, có thể vào Đoán tạo doanh tiếp tục cống hiến tài năng của mình, còn nhóm Trương Thái mấy thằng vô dụng này …

Đào mỏ chính là bọn chúng tốt nhất quy túc, hắn mấy vị phu nhân có lẽ trong trại đám cơ khát lâu ngày huynh đệ rất vui lòng thay chăm sóc. Nói chung Tống gia sẽ không quản chuyện vụn vặt này.

Giải quyết hết trong thành một nhóm tục sự, Tống lão gia bàn giao Nhiếp Phong thêm mấy câu rồi tự mình trở về. Lão Nhiếp không được, hắn còn phải ở lại quản lý Mãnh Hổ Bang một quãng thời gian, đợi khi nào bang vụ ổn định hẳn mới có thể thoát thân được.

…….

Cùng lúc đó, cách xa Thanh Hà huyện, Linh Giang Quận cùng Dương Nam đạo, không ít người vì nơi đây xảy ra việc mà đang phát cơn thịnh nộ.

Linh Giang Bang Tổng bộ,

“Ầm...”

Đỗ Như Hối phẫn nộ đập nát trước mặt mình bàn trà, hai mắt sát khí bão tố phun trào cắn răng nghiến lợi hỏi:

“Ngươi nói có phải sự thật?”

Trước mặt hắn đang quỳ một Linh Giang Bang Thanh Hà đương thành viên, lúc này kẻ kia cả người không khống chế được run rẩy, khó khăn mở miệng:

“Bang chủ, là sự thật không sai. Lúc đó chính ta cũng đi cùng Thanh Hà huyện quan phủ đám người tiến vào Ông Phó Đường chủ biệt viện kiểm tra. Dưới đó quả thật giấu đầy nam tử, không thiếu người bị hút khô đến chết, việc này không giả được.”

Tên này bang chúng nhớ đến chuyện đêm qua còn không nhịn được rùng mình, cũng may mà hắn có sắc tâm không có sắc đảm. Nếu ngày trước không nhịn được muốn tiến lên cùng Ông Hồng ma nữ này thân cận, hôm nay trong đống xác thối có lẽ đã có hắn một phần.

“Khốn nạn!”

Đỗ Như Hối phẫn nộ muốn phát tiết, nhưng phía dưới hắn chiếc bàn đã bị đánh cho nát tung tóe, không còn chỗ phát tiết lão Đỗ đành bực tức mở miệng mắng.

“Tiện nhân này!”

“Có tra được nàng tung tích?”

“Hồi Bang chủ, làn cuối chúng ta nhìn thấy nàng là lúc buổi chiều đi quan sát trong thành quyết đấu trở về. Sau đó nàng liền trốn trong biệt viện chưa từng xuất hiện cho đến lúc vào kiểm tra. Không rõ kẻ này đã theo mật đạo trốn đi từ bao giờ.”

“Bến tàu con thuyền có chiếc nào khả nghi?”

“Không có Bang chủ, ta có thể đảm bảo hắn không chạy trốn bằng thủy lộ.”

“Vậy chỉ có thể đi qua Ưng Giản Sầu hoặc trốn về các khu hẻo lánh rồi.”

Đỗ Như Hối giọng nói vô cùng lạnh lẽo:

“Truyền lệnh ta, toàn lực truy bắt Ông Hồng. Muốn bắt sống, ta muốn đích thân thiên đao vạn quả tiện nhân này.”

“Rõ, Bang chủ!”

Phất tay đuổi phía dưới người lui ra, Đỗ Như Hối lúc này không nhịn được lấy tay bóp trán.

Việc này phiền phức, không biết hắn Linh Giang Bang có còn hay không Ma Giáo đồng đảng. Không truy tra cái tận cùng quả thật khiến lòng người lo lắng bàng hoàng, ngay cả tâm tư làm việc cũng không có.

Thật giống như trong ký túc xá, ngươi rõ ràng biết bên cạnh mình có người ý đồ bất chính, bất cứ lúc nào chỉ chờ ngươi sơ sẩy mất cảnh giác sẽ đè ngươi ra thông ass, nhưng chính là không thể xác định là ai. Cảm giác đó mới thật Yomost!

Lão Đỗ hắn cũng sợ bị người hấp diêm nha.

....

Dương Nam đạo, Lục Phiến Môn Dương Nam Tuần sát sứ,

Phía dưới một đám Lục Phiến môn giám sát viên đang bị Tuần Sát sứ mắng cái cẩu huyết lâm đầu.

“Phế vật! Các ngươi bao ngày ăn ở tại đó điều tra vậy mà một chi tiết cũng không phát hiện. Mắt các ngươi mù? Hay đến Thanh Hà chỉ mải ăn chơi?

Bây giờ nhìn đi, một vị Huyện Uý bị Ma nhân giết chết, ngày mai Tổng bộ sẽ thế nào nói ta các ngươi biết không? Phế vật, lão tử cũng sẽ thành phế vật như các ngươi.”

Vị này Dương Nam Tuần sát sứ Vu Chính Minh phẫn nộ khó nhịn tiến lên đá mấy cước đem mấy người kia phun máu bay ngược ra ngoài, gào thét quát lớn:

“Cút! Lập tức cút về Thanh Hà cho ta. Không điều tra ra cái gì hữu dụng tin tức, sau này các ngươi cũng không cần trở về, ngoan ngoãn ở lại trong huyện tìm kiếm người cho lão tử.”

Một đám Lục Phiến Môn giám sát viên mặt như cha chết mẹ chết ôm ngực thống khổ nhanh chân chạy ra ngoài, chỉ sợ ở lại lâu thêm chút nữa bọn hắn lão đại cũng không chỉ đơn giản xuống chân như thế.

Giữ mạng nhỏ của mình quan trọng, mấy người đồng thời đem Huyết Y Tôn Giả thằng này cùng Thanh Hà huyện bọn quan lại địa phương hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Đợi mấy người này đi xa, Vu Chính Minh còn chưa mấy yên tâm gọi lớn:

“Kêu Thái Vi đến gặp ta.”

“Rõ, đại nhân.”

Không bao lâu Phó Tuần sứ Thái Vi hối hả tiến đến.

“Ra mắt đại nhân!”

“Lão Thái, chuyện ở Thanh Hà chắc ngươi vừa rồi cũng đã nghe tin đi?” – Vu Chính Minh cũng không hàm hồ lập tức vào chuyện.

“Hồi đại nhân, thuộc hạ đã biết.”

“Vậy rất tốt, chủ mưu có thể là một vị Nhất lưu võ giả, bọn người dưới làm việc ta không quá yên tâm, ngươi cùng bọn hắn chạy qua đó kiểm tra một chút. Linh Giang Quận chỗ này Trấn Phủ Ti làm việc thật cũng không ra sao, lần này cũng cần phải chấn chỉnh một phen.”

“Rõ, đại nhân. Thuộc hạ cáo từ.”

Đợi Thái Vi đi xa, Vu Chính Minh mới không nhịn được tức giận vỗ đầu. Việc này thật sự phiền phức, có Huyết Ma Giáo tin tức, phỏng chừng lần này Dương Nam giang hồ lập tức đại loạn.

Dù sao không giống đám tổ chức khủng bố khác, bọn này Huyết Ma chuyên coi võ giả là huyết thực săn bắt, tự nhiên là khiến cho nhân thần cộng phẫn. Biết bên cạnh mình có Huyết Ma nhân tồn tại, đám người còn cảm thấy yên ổn mới lạ, nhất là đám cấp thấp võ giả, khi nghe tin này hẳn chuẩn bị vỡ tổ rồi.

Thời buổi loạn lạc nha...

..........

Không quan tâm thiên hạ chết sống, Tống gia sau khi hoàn thành công việc liền yên tâm chạy về Mai Trang nghỉ ngơi, đợi trời tối đen mới âm thầm cưỡi Ô Vân chạy đi Hắc Thiết Trại.

Đáng tiếc là bây giờ Tia Chớp có thể chở hắn đi nhưng không được quá xa, chỉ tầm nửa dặm đường là thoát lực phải hạ xuống. Dù sao hắn lâu ngày hấp thu thiết khí, trọng lượng cơ thể bây giờ cũng không phải nói đùa, ít cũng phải có hơn 300 cân, Tia Chớp hình thể có tăng nhưng ngắn hạn còn chưa thể chịu đựng trọng lượng lớn như thế.

Nhưng dù thế Tống Khuyết cũng đã thấy hài lòng, nửa dặm lúc cần thiết cũng quá sức đáng quý rồi. Nói gì thì nói nhiều tiểu thuyết ghi nhân vật chính nhảy núi thừa sống thiếu chết, sau này Tống gia chỉ cần cưỡi chim chạy trốn là được.

Nếu chỉ đơn thuần là hạ cánh thì Tia Chớp chở hắn bay từ trên đỉnh núi xuống đất là không thành vấn đề đấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.