Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 165: Đổng gia ngày tàn




Đổng phủ,

Theo tiếng thét chói tai phá tan màn đêm, vây đến nơi này binh lính dường như nổi điên vậy đồng loạt rút ra vũ khí nhằm về phía tặc nhân.

Làm sao kẻ địch cũng không phải dạng tầm thường, đối mặt với chục người cầm đao thương vây quanh vậy mà vẫn bình yên vô sự, chỉ thấy hắn đem đao múa cái giọt nước không lọt, xung quanh binh khí dù nhiều lại không thể thương tổn đến thân thể mảy may.

Nhìn tặc nhân lập tức phải chạy, bỗng nhiên lúc này có người từ trên trời giáng xuống, trên tay thương như kinh hồng thoáng hiện, mũi thương linh hoạt như độc xà nhẹ nhàng lách qua đao chiêu đâm thẳng về phía Tống Khuyết trái tim.

Tống gia phản ứng không thể nói không nhanh, vội vàng đem đao khẽ xoay, trên đao cuốn theo một lực kỳ dị đem mũi thương đơn giản kéo lệch sang một bên, bản thân hắn liền nhanh nhẹn nghiêng người né qua những khác hộ vệ đao kiếm.

“Lưu lại!”

Cầm thương người kia thấy hắn lập tức phải chạy, lập tức biến chiêu, tại trên không cả người như con quay xoay tròn, trường thương cuốn một vòng lần nữa lại hướng đầu hắn đập xuống.

Thật tinh diệu thương pháp, không ngờ trong thành còn có bực này nhân vật, chỉ tiếc tu vi còn kém một chút. Tống lão gia hai mắt cũng là sáng lên tán thưởng.

Trên tay không hàm hồ xuất quyền đánh thẳng vào thân thương đem người kia đẩy lùi, Tống đại quan nhân tức giân quát lớn:

“Kẻ nào cản ta Tống Khuyết đều phải chết!”

“Khục khục...”

Vốn hẳn phải lập tức chạy, nhưng làm sao dường như vừa rồi đối bính một chiêu khiến bản thân hắn cũng bị nội thương, buộc phải dừng lại bước chân ôm ngực ho khan. Đám binh lính không bỏ qua cơ hội lại một lần nữa đem hắn vây lại.

“Ngươi là Tống Khuyết?”

Bây giờ trong thành người ai còn không biết Tống lão gia uy danh, vệ binh nghe người đến xưng tên lập tức hốt hoảng, không nhịn được la lớn.

“Hừ, Đổng Bá kẻ này dám trêu đùa em gái ta, hôm nay ta chỉ là đến đây báo thù. Các ngươi khôn hồn lập tức tránh đường, nếu không đừng trách ta đao hạ vô tình.”

“Đại ngôn bất tàm, mặc kệ ngươi có là ai, hôm nay dám đến nơi này ngươi nhất định phải chết.”

Cầm thương nhân lúc này hoãn khí đuổi tới, không chút nào nao núng quát.

“Tần thống lĩnh!” – Xung quanh binh lính gặp người tâm phúc, lo sợ tâm yên ổn mấy phần.

“Kết trận, đem địch nhân vây lại.”

Vị này Tần thống lĩnh cũng không hàm hồ, quát lớn ra lệnh. Dưới tay binh lính lập tức làm theo, vòng trong vòng ngoài đem Tống lão gia vây kín.

“Chỉ bằng những này cũng muốn giữ chân Tống mỗ.”

Tống Khuyết khinh thường cười lạnh. Đúng lúc này, một tiếng gào thê lương vang lên.

“Bá nhi!!!”

Tống gia lệ rơi đầy mặt, Đổng huynh, cuối cùng ngươi cũng đến!

Cũng trách hắn chọn giờ không đẹp, đến đúng lúc lão Đổng còn đang bận bịu đu đưa, cả người sắp phải thăng hoa đây đột nhiên nghe tiếng cảnh báo quả thật dọa hắn thiếu chút liệt dương.

Cũng may trong phủ hộ vệ sâm nghiêm, Đổng Chính còn tự tin mấy phần, không chút nóng nảy gieo nốt mầm móng, đợi phía dưới thủ hạ bắt được tặc nhân hắn tiến tới là vừa. Bây giờ tình hình chưa rõ ngu sao mà vội vàng xông đến.

Đáng tiếc, chờ đến không phải tin tặc nhân bị bắt mà là hắn nhi tử ngộ hại. Lão Đổng nghe thế sợ đái ra máu, không màng chỉnh trang trên người tư dung, chỉ kịp mặc vội cái quần liền nhấc chân chạy đến chỗ nhi tử.

Đợi tận mắt nhìn thấy Đổng Bá thảm trạng, cả đời này chỉ cố gắng nặn ra được một thằng độc đinh như thế Đổng Chính đờ đẫn, tiện đà sau đó phẫn nộ hét lớn, quay người điên cuồng như thế xông về còn đang muốn chạy trốn tặc nhân.

Đoạt lấy bên cạnh một người vũ khí, Đổng Chính không màng tất cả vận toàn lực xông lại chém, Tống Khuyết cũng không dám lơ là vội vàng đưa đao lên đỡ.

Tiếng leng keng kim thiết va chạm vang lên chát chúa không dứt.

“Ngươi là ai? Vì sao hại nhà ta Bá nhi?”

Đổng Chính như phệ người lệ quỷ, giọng khàn khàn hỏi.

“Ha ha, Đổng Chính. Ngươi nhi tử vậy mà dám đánh ta em gái chủ ý, lão cẩu ngươi cũng muốn âm thầm hại ta. Hôm nay ta Tống Khuyết chỉ đến trước thu lợi tức, sau này nhất định sẽ chính tay lấy cái đầu trên cổ ngươi.”

“Ngươi là Tống Khuyết?” – Đổng Chính khó có thể tin phẫn nộ quát lớn.

“Ha ha, rất khó tin? Khi ngươi cho người hại ta ngươi nên nghĩ đến kết cục này. Hừ, đầu cho ngươi mượn mấy hôm, lão tử cáo từ.”

“Chạy đi đâu?”

Thấy kẻ này vậy mà muốn chạy, Đổng Chính điên cuồng tiến lên cuốn lấy, nhưng làm sao tặc nhân võ công cao cường, đơn giản liền đem hắn đẩy lùi, xoay người liền chạy.

“Để mạng lại!”

Vẫn âm thầm chờ cơ hội Tần Vũ thống lĩnh nhân cơ hội Tống Khuyết xoay người, hắn cả người liền như báo săn vồ đến, trường thương lẫm liệt đâm ra. Thời cơ nắm quả chuẩn rồi, Tống lão gia chỉ còn cách nghiêng người vung đao đón đỡ.

“Keng!”

Tần thống lĩnh bị đẩy lùi mấy bước, Tống Khuyết một lần nữa bước chận bị ngăn lại, che ngực thống khổ. Tấm khăn che mặt lúc này cũng vì nhiều phen tranh đấu mà vô tình rơi ra.

Tống lão gia giả ra một bộ cuống cuồng đem khăn chộp lấy, vội vàng đưa lên mặt bịt lại, nhưng ở đây mấy người võ giả ánh mắt là cỡ nào sắc bén, dù chỉ một giây lát mọi người vẫn nhìn ra cái rõ ràng, một đám khó có thể tin hô lớn:

“Là ngươi!”

“Lỗ Thiên Hùng!”

Giả ra một bộ có tật giật mình, dùng khăn đem mặt che cái kín mít Tống Ảnh đế mới vội vàng chối:

“Không cần vu oan cho người, ta chính là Tống Khuyết!”

Vây công đám người:..... F*ck

“Lỗ Thiên Hùng, ngươi muốn chết!”

Dù còn chưa hiểu đầu đuôi nhân quả ra sao, nhưng nhìn dung mạo tặc nhân vậy mà lại là Lỗ Thiên Hùng thằng này, Đổng Chính hai mắt đỏ rực phệ huyết xông tới.

Tống gia thầm vui, lúc này chơi cái thống khoái, chỉ thấy hắn một bên chống đỡ môt bên há mồm la lớn:

“Thanh Hà thành người nghe, hôm nay ta Tống Khuyết quyết định thay dân trừ hại, đem Đổng gia cái này u ác tính cho diệt.”

Giọng như sấm nổ, một tiếng này có thể khiến cho nửa thành người bừng tỉnh. Thanh Hà thành lập tức lầm vào hỗn loạn.

Gặp thằng này vậy mà vì che dấu bại lộ còn định giết người diệt khẩu rồi, Đổng Chính càng phẫn nộ quát lớn:

“Xông lên cho ta!”

Nhưng làm sao bây giờ Lỗ Thiên Hùng cả người như bật hack thế, so với trước đó bộ dáng nửa sống nửa chết sinh mãnh không biết bao nhiêu lần, một mình hắn đè lên Đổng Chính mấy người đánh cho chật vật vô cùng, mấy lần còn suýt chút đem lão Đổng cho chặt.

“Bắn tên cho ta!”

Đổng Chính nhân cơ hội những người khác cuốn lấy địch nhân, nhảy lui ra hét lớn.

Bây giờ nếu bắn tên rất có thể ngộ thương bên mình, một bên binh lính chần chờ:

“Đại nhân, chúng ta người....”

Nhưng lúc này Đổng Chính còn quản cái gì khác, chỉ thấy hắn ánh mắt đỏ rực như phệ người ma quỷ quay sang trừng người vừa mở miệng, lần nữa quát:

“Bắn tên!”

Xung quanh cung tiễn thủ lần này không chần chờ, lên 12 phần tinh thần nhắm chuẩn trong sân lão Lỗ người bắn.

“Vút...vút”... “Vút”.....

“Á”.... “A”....

Vô số mũi tên như mưa bay tới, không thiếu đang cuốn lấy Tống gia binh lính trước tiên ăn phải đạn lạc.

Tống Khuyết cũng vội dùng đao múa quanh người bảo vệ, đồng thời cố ý để trên tay chân mình ăn mấy mũi tên. Lúc này hắn mới giả ra một bộ sợ hãi, quay người chạy trốn.

“Nạp mạng lại!”

Thấy thằng này vậy mà chạy đi, đã điên cuồng mất lý trí lão Đổng không màng tất cả lập tức xông lên cuốn lấy. Có lẽ chân bị thương ảnh hưởng đến tốc độ, không ra mấy bước Tống gia đã nhường Đổng Chính đuổi kịp.

“Đổng Chính, ngày khác ta Tống Khuyết sẽ đến lấy mạng ngươi!”

Giờ phút này còn muốn gắp lửa bỏ tay người, Đổng Chính giận quá phản cười:

“Lỗ Thiên Hùng, không cần che dấu, hôm nay lão tử phải rút da lột gân ngươi cho Bá nhi báo thù.”

Mẹ nó, Tống gia nói thật lại không ai tin.

Tống Khuyết sung sướng lại cùng thằng này quấn lên một hồi, giả vờ mấy lần thoát vây không thành bị lão Đổng kéo lại. Âm thầm quan sát thấy xung quanh tình thế không sai biệt lắm, hắn hai mắt bỗng nhiên bùng lên lẫm liệt sát cơ.

Chỉ thấy trên tay hắn đao như sống lại, cả người bạo phát ra tốc độ kinh người chém thẳng về phía Đổng Chính cổ họng. Còn đang điên cuồng tấn công lão Đổng không ngờ biến cố đột sinh, không có thời gian chuẩn bị, chỉ có thể trơ mắt nhìn gần trong gang tấc Lỗ Thiên Hùng quen thuộc gương mặt, đồng thời cảm nhận trên cổ truyền đến cảm giác đau xót liền mất đi tri giác, đầu lâu phóng lên cao.

Làm mưa làm gió Thanh Hà huyện bao năm Đổng Huyện úy cuối cùng chết.

“Hôm nay ta Tống Khuyết đã giết Đổng Chính cho Thanh Hà huyện trừ hại.”

Chém bay đầu thằng này, Tống lão gia còn không quên sung sướng há mồm gào lớn, dường như hận không thể cho toàn thành đều biết.

“Huyện úy chết rồi!”

“Đổng đại nhân chết rồi!”

Xung quanh binh lính lập tức loạn thành một đoàn.

Lần này Tống Khuyết lại không tiếp tục chạy trốn, ngược lại đằng đằng sát khí xông lại đám kia đang hoảng loạn binh lính.

“Hắn muốn giết người diệt khẩu!”

Còn có người tỉnh táo nhận ra người tới ý đồ, lập tức kinh hoảng la lớn.

Còn may bọn họ thống lĩnh Tần Vũ còn giữ được cái đầu bình tĩnh, đâu ra đấy chỉ huy.

“Cung tiễn thủ mau bắn tên!”

Một lời như tỉnh người trong mộng, khi nãy dừng tay sợ ngộ thương Huyện Uý đám cung tiễn thủ lần nữa lanh lẹ xạ kích.

“Kết trận! Phòng ngự.”

Còn lại vệ binh xếp thành 3 hàng, Tống Khuyết vừa xông qua làn mưa tên liền đã sẵn sàng chờ đợi, lập tức đem hắn cuốn lấy.

Việc đã hoàn thành, Tống gia cũng không muốn thêm thương người vô tội, vì vậy lúc này hắn chỉ hùng hổ dọa người lung tung chém bừa mấy đao, đánh bay mấy người sau liền diễn ra một bộ nội thương chưa lành, lực bất tòng tâm ho ra mấy ngụm máu liền quay đầu chạy.

“Bắn tên!” – Tần Vũ lần nữa hét lớn.

Trong lúc đang múa đao cản tên thì thương thế bộc phát, Lỗ Thiên Hùng thống khổ giơ tay bịt ngực, xung quanh người tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như thế, lập tức bị đám cung tiễn thủ bắn cho thành con nhím, cứ thế vinh quang chết đi.

Nhìn tặc nhân chết một cách lãng xẹt như thế, đám kia binh lính cũng cảm thấy hoang đường vô cùng.

“Tiếp tục bắn tên, cẩn thận có trá.”

Tần Vũ còn cảm thấy không thể tin được hét lên ra lệnh cho cung tiễn thủ bắn thêm mấy lượt. Đợi thật sự xác nhận kẻ này chết không thể chết lại sau mới cẩn thận từng ly từng tí cho người kéo xác tặc nhân lại đây nhận dạng.

“Khốn nạn, là Lỗ Thiên Hùng lão tặc này không sai.”

Đợi thật cẩn thận xác nhận là Lỗ Thiên Hùng không lầm sau, nơi đây người không khỏi mắng to lão Lỗ vô sỉ, tiện đà cả đám mới bất an nhìn về Tần thống lĩnh, dù sao còn lại nơi này hắn là quan lớn nhất.

Chuyện lần này to rồi, Huyện úy tại trong phủ bị người giết chết. Bọn họ đám này ngày hôm nay ca trực cũng không thoát được tội.

Đổng gia 2 cha con đều là người phân 2 nửa, không cần kiểm tra cũng biết là không sống được. Tần Vũ lúc này đầu cũng to như cái đấu, phẫn hận một lúc mới bực tức mắng.

“Khốn kiếp, giữ nguyên hiện trường, đợi Phủ nha người đến.”

......

Mai Viên,

Vẫn ngồi im nhắm mắt chuyên tâm cảm nhận lão Lỗ bên này hành động Tống Khuyết lúc này hai mắt mở ra, trong đêm sáng rực rỡ tinh quang mỉm cười.

“Lão gia ta chính là dùng sinh mệnh để biểu diễn nha, hi vọng những người kia thích món quà này.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.