Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 164: Đại biểu ánh trăng Tống gia




Nghị Sự Đường, bầu không khí nặng nề túc mục, hơn chục người đang châu đầu ghé tai bàn luận chuyện liên quan đến Tống Khuyết.

“Vậy làm sao hôm nay hắn Tống Khuyết còn xuất hiện nơi này?” - Đổng Chính vẫn còn khó hiểu thắc mắc.

“Ta nghĩ rất có thể là do tiểu tử này âm hiểm xảo trá, đã nghe ra được phong thanh gì nên cố tình đi đường rừng núi né tránh Lâm Đường chủ nhóm người.

Các vị cũng đã thấy, hôm nay bọn hắn khi đến mấy người trên người quần áo đều là chỉnh tề sạch sẽ. Nếu có đụng độ cùng Linh Giang Bang người tranh đấu dù có thể thắng cũng không cách nào sạch sẽ như thế đi, vậy chỉ có thể nói rõ 2 bên người căn bản là chưa từng gặp nhau.”

“Thì ra là thế, tiểu tử này cũng quá nhát gan xảo trá đi.”

Một lời như tỉnh người trong mộng, trong phòng mấy người nghe lão Lỗ lý do thoái thác cũng đã cảm thấy tin 8, 9 phần.

“Như vậy phụ thân, việc hôm nay phải làm cách nào để giải quyết. Dù sao việc quyết đấu cũng đã rồi, trên danh nghĩa chúng ta nơi này hết thảy tài sản cũng đã là của họ Tống nha.”

“Đúng vậy, Bang chủ. Bây giờ có làm rõ nguyên nhân cũng đã không giải quyết được việc gì. Dù sao hiệp ước chúng ta cũng đã ký, giấy trắng mực đen rõ ràng, toàn thành không biết bao nhiêu người làm chứng đây.”

Việc này tự nhiên cần Tống lão gia bắt đầu lắc lư:

“Mọi người nói ta cũng đã suy nghĩ qua. Nhưng các vị có hay không để ý, hắn Tống Khuyết là một kẻ cô đơn đấy. Từ giờ đến thời điểm ngày mai bàn giao tài sản nếu hắn xảy ta vấn đề gì ….”

Mọi người nghe lời này trong lòng nhất thời rung lên.

“Phụ thân, ý ngài là hôm nay …”

“Đúng vậy, chư vị yên tâm. Đã tiểu tử kia xuất hiện vậy hắn sẽ không chạy thoát sự giám sát của Linh Giang Bang người. Tối nay ta sẽ đi đến địa điểm bí mật ngoài thành cùng Lâm Đường chủ hội hợp. Một lần nữa xuất kích, quyết tâm trừ này Tống tặc cho bằng được, chuyện sau đó còn kính nhờ Đổng đại nhân đứng ra dàn xếp.”

Đổng Chính từ chiều đến giờ bây giờ mới hiếm có nở nụ cười gật đầu:

“Ha ha, vậy đêm nay ta chờ tin vui từ Lỗ lão đệ ngươi. Yên tâm, chỉ cần tiểu tử đó không xuất hiện, Mãnh Hổ Bang tất cả vẫn sẽ thuộc về ta cùng chư vị ở đây, sẽ không ai đem nó suy chuyển mảy may. Nhưng Lỗ lão đệ, đây là cơ hội cuối cùng, hi vọng ngươi đừng để ta phải thất vọng.”

Nói đến câu cuối cùng Đổng Chính cắn rất chặt, giọng nói lạnh lùng không mang theo bất cứ tia tình cảm nào. Lần này quả thật hắn đối với Lỗ Thiên Hùng hành động có thể nói thất vọng tột độ rồi.

Tống Khuyết lập tức giả ra bộ dáng sợ hãi, đứng dậy cam đoan:

“Đại nhân xin yên tâm, không giải quyết được việc này ta xin mang đầu đến gặp ngài.”

“Rất tốt, hi vọng ngươi nói được làm được.”

Đạt được câu trả lời mong muốn, Đổng Chính lúc này mới hài lòng rời đi.

Còn lại một đám Mãnh Hổ Bang, Tống lão gia bắt đầu lừa dối.

“Chư vị, để tránh tiểu tặc kia hoài nghi. Chúng ta cần phải làm ra một bộ dọn dẹp đồ đạc rời khỏi nơi này. Ngay bây giờ còn làm phiền mọi người đi về chuẩn bị xe ngựa di chuyển đến Nam bến tàu chạy đi Linh Giang Quận tìm nơi nương tựa.

Chỉ cần làm dáng cho người khác xem là được, đừng để người ngoài nhìn vào nghĩ rằng tiểu tử kia ra chuyện không may là do chúng ta Mãnh Hổ bang làm. Khi đó chẳng may Linh Ứng Tự người về điều tra thì nguy vậy.”

“Đồ đạc, tiền tài cái gì cũng không cần mang nhiều, chuyện sau khi thành công sáng mai các ngươi sẽ nhận được tin tức, lúc đó cứ việc thong thả chơi mấy ngày rồi quay trở về là vừa. Việc lần này đều là Lỗ mỗ sai lầm, chuyến này chư vị đi lại phí tổn toàn bộ do lão phu bỏ tiền túi ra chi trả, mọi người cứ mặc sức ăn, thoải mái chơi, coi như ta bồi tội cùng chư vị.

Trọng Khang ngươi tìm người đóng giả vi phụ, phải để mọi người đều biết tối nay ta đã rời Thanh Hà, tránh cho người khác đàm tiếu.”

“Rõ, phụ thân.”

“Tuân lệnh! Bang chủ!”

“Bang chủ! Bội phục, còn là ngài lão suy nghĩ chu toàn. Chúng ta đây coi như là đi Linh Giang Quận du lịch một chuyến không phải.”

“Ha ha ha...”

Nghe Lỗ Thiên Hùng đâu ra đấy kế hoạch, hơn nữa lại có lợi nhưng cầm. Mãnh Hổ Bang cao tầng nhóm lòng bực bội lập tức không cánh mà bay, lớn tiếng cười khen ngợi nịnh bợ bọn họ anh minh Lỗ Bang chủ.

Ngoài cửa đám hộ vệ cảm thấy đầu mình không đủ dùng, cũng không hiểu trong phòng mấy vị đại lão phát cái gì điên. Đại họa sắp ập đến trên đầu còn có thể như thế sung sướng cười vui.

Đám bang chúng này không khỏi bi quan từ đây.

Đi theo lãnh đạo như thế sau này còn có tương lai? Mình có muốn hay không như phía dưới huynh đệ giống nhau ở lại phục vụ tân Bang chủ?

.......

Ngay chiều hôm đó, mọi người đều nghĩ rằng Mãnh Hổ Bang người điên cuồng làm loạn cảnh tượng cũng không xuất hiện.

Nguyên một đám Mãnh Hổ cao tầng hứng thú bừng bừng về nhà qua loa thu thập đồ đạc liền đóng lên xe, thập phần dứt khoát tiêu sái rời đi Thanh Hà. Ngay cả phía dưới những sản nghiệp kia cũng không buồn vơ vét, mặc kệ cho nó bình thường kinh doanh, dù biết qua đêm nay nó sẽ đổi chủ sang tên họ Tống.

Trong thành dân chúng lúc này mới cảm thấy mình xưa nay hiểu lầm đám này ác bá.

Những người này tuy hơi ngang ngược một chút nhưng thật sự là chơi được chịu được chân hán tử nha.

Bội phục!

Lỗ Bang chủ sơ cải trang dịch dung lúc này cũng đang đứng trong góc nhìn mình thế thân cùng Lỗ gia toàn viên đang thập phần cao điệu cùng chung quanh hàng xóm, các thế lực thân cận cáo từ, tâm tình hắn thập phần sung sướng.

Tiện nghi nhi tử, tiện nghi mấy bà nương, tạm biệt!

Không hẹn ngày gặp lại.

Chạy được bao xa liền chạy bao xa, một đường bình an đừng để bị người bắt được nha.

Tưởng tượng đến việc mình sắp làm, Tống gia không khỏi cho những người này mấy phút mặc niệm.

Để Tống lão gia chỉ cho các ngươi như thế nào mới là thần hố, kim chỉ nam cách hố đồng đội chính xác nhất.

Hắc hắc hắc....

.......

Đêm, để tạo điều kiện cho lão Lỗ thuận tiện làm việc, hôm nay Thanh Hà thành giờ giới nghiêm được đặt lên sớm không ít.

Mới bắt đầu giờ Tuất, trên đường cái lúc này cũng đã vắng lặng bóng người, không gian thập phần quạnh quẽ, chỉ thi thoảng nghe được đâu đó tiếng người thủ thỉ trong nhà cùng nhau chơi xếp hình.

Đứng trên mái nhà nhìn ánh trăng in dấu bóng mình xuống đường, Tống thi nhân không khỏi khí phát hào hùng.

Hắc ám thế lực len lỏi khắp thế gian, hôm nay Tống gia đại biểu ánh trăng đến tiêu diệt các ngươi.

Thân hình như viên hầu linh hoạt, Tống Khuyết nhẹ nhàng nhảy qua các mái nhà, dưới chân ám kình xảo diệu tán đi lực đạo, không gây ra bất cứ động tĩnh nào. Nhìn thấy Đổng phủ đã xa xa trước mắt, hắn mới phi thân rơi xuống ven đường góc khuất cẩn thận ẩn nấp.

Lĩnh Vực mở ra lớn nhất, phát hiện xung quanh sau tường không có lính gác tuần tra sau, Tống Khuyết mới nhanh nhẹn nhảy qua tường rào, thành công trà trộn vào Đổng phủ.

Trước đã đến đây đập phá một lần, tuy lần đó chưa đi sâu vào nội viện nhưng nơi này đại khái kết cấu hắn còn biết rõ, Tống Khuyết liền một đường né tránh trạm gác, tìm đến vị kia tứ thiếu một trong Đổng Bá thiếu gia căn phòng.

Tống lão gia thù dai đây, đã bảo chơi chết 2 cha con lão Đổng vậy nhất thiết cần phải chơi chết. Không vì Nhị Nha, Lý Tín cũng vì mình thuộc hạ Đao Tử đòi lại công đạo không phải.

Nói chung hôm nay Đổng Chính, Đổng Bá đôi cha con này thù cần thiết phải trả.

Có lẽ vị này Đổng thiếu thân thể còn chưa hoàn toàn khang kiện, trong nhà còn ngăn cấm chơi bời, vì vậy dù còn sớm, Tống Khuyết đã thấy hắn trên giường chìm vào giấc ngủ.

Lặng yên không tiếng động đem bên ngoài trực đêm 2 vị thị nữ đánh ngất, Tống lão gia đường hoàng mở cửa vào phòng, đi đến bên giường Đổng Bá giơ đưa đao lên mặt hắn vỗ mấy cái đem thằng này lay tỉnh.

......

Đổng thiếu gia đang mơ mơ màng màng, trong giấc mơ còn đang dẫn theo một đám chân chó đi trêu chọc nữ nhân thật là vui vẻ đâu, bỗng nhiên cảm thấy trên mặt đau rát như bị người đánh, lập tức bừng tỉnh, không thèm để ý xung quanh lập tức trợn mắt há mồm muốn mắng.

“Im mồm!”

Cảm nhận sắc bén lưỡi đao đã cắt vào trong làn da trên cổ mình, Đổng thiếu lời đến trên họng liền đàng hoàng nuốt lại. Nhìn gần trong gang tấc bịt mặt hắc y nhân, giờ phút này dù đần độn cỡ nào hắn cũng đã nhận ra hoàn cảnh của mình thập phần không xong.

Đánh giá xung quanh, phát hiện vẫn là gian phòng quen thuộc của mình sau Đổng Bá mới thoáng yên ổn, gian nan nuốt một ngụm nước bọt hắn run giọng hỏi:

“Không biết bằng hữu tìm ta có việc gì?”

“Hắc hắc, tìm đến Đổng thiếu gia ngài tất nhiên là để trả thù.”

Đổng Bá trái tim lạnh thêm mấy phần:

“Ngươi... ngươi là ai?”

“Hắc hắc, nói cho ngươi làm một con minh bạch quỷ cũng không sao. Lão tử chính là Tống Khuyết, lần trước ngươi bắt nạt em gái ta còn nhớ đi, hôm nay lão tử quyết định vì dân trừ hại, đem ngươi cái này ác bá cho giết.”

“Nhớ kỹ, Tống gia ta đại biểu ánh trăng thẩm phán ngươi.”

Tống lão gia thập phần hung hăng bá đạo lớn tiếng tuyên bố, cũng không thèm cùng thằng này nói nhảm, tay cầm đao đã chậm rãi giơ lên thật cao.

Đổng Bá thấy thế sợ hết hồn, không kịp nhớ xin tha, chỉ theo bản năng xoay người dậy miệng hét lớn:

“Cứu!!!”

“Xoẹt...”.... “Ầm...”

Đó cũng chính là lời nói cuối cùng của thằng này, Tống Khuyết đao phong vô tình đem Đổng Bá cả người cả phía dưới giường bổ làm hai nửa. Máu tươi bão tố phun sái khắp gian phòng, ngày xưa Thanh Hà đại ác bá bây giờ đã chết không thể chết lại, ánh mắt còn đang trợn tròn khó tin. Tựa hồ không muốn tin mình lại đẽ dàng mất mạng tại ngay trong phủ viện như thế.

Tống lão gia ung dung không vội thu đao, lúc này bên ngoài lính canh nghe tiếng đã bắt đầu chạy đến, hắn mới giả ra một bộ hoang mang đạp cửa chạy thoát thân.

“Có thích khách!”

Nhìn thấy trước cửa 2 người thị nữ nằm nghiêng ngả, trong phòng Đổng thiếu gia một người mặc y phục dạ hành bịt kín mặt đạp cửa xông ra. Dẫn đầu xông đến một đội hộ vệ lập tức hô lớn cảnh báo.

“Cản ta người chết!”

Tống Khuyết hét lớn, cầm đao xông lên ý đồ đánh tan vòng vây.

Hô thì rõ to nhưng hành động lại không nhanh không vội, đợi nhóm lính này ùa đến đem hắn vây lại Tống lão gia mới hoang mang rối loạn tùy tiện chém ra mấy đao.

“Leng keng... keng...”

Phí không ít sức mới đánh tan được nhóm hộ vệ, còn chưa kịp để hắn cao chạy xa bay, xung quanh lại vây đến mấy đội binh lính, hơn nữa theo thời gian trôi qua, người tập trung đến nơi này sẽ càng ngày càng đông.

Lão Đổng sao còn chưa tới?

Tống gia buồn bực, không nhanh ta liền phá phòng vây chạy lấy người. Cũng không thể để hắn diễn quá giả sao.

“Đổng thiếu chết rồi!"

Cũng là lúc này, phía sau lưng phòng Đổng Bá vang lên tiếng thét chói tai. Toàn bộ Đổng phủ lập tức loạn thành một bầy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.