Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 138: Giang hồ Bí văn




Có cự khoản trong tay, Tống Khuyết cũng không vội vã về nhà mà tiện đường ghé qua thăm lão Vân, ủy thác Vân Hải Các nhập thêm một nhóm dược liệu cùng luyện khí tài liệu sau đó mới về Mai Trang.

Trong tay có một nhóm thợ rèn, hắn cũng muốn tự định chế mấy thanh búa lớn cho mình cùng Hùng Bá luyện tập. Tốt nhất là dùng Huyền Thiết, càng nặng càng tốt, đập lên mới có cảm giác.

Đêm đó, Tống đại quan nhân lại âm thầm mò lên Hắc Thiết Trại. Ma Giáo cái này tòa núi lớn như cái gai đâm sau lưng làm hắn tâm thần không yên, cần tìm lão Nhiếp hỏi thăm chút tình báo.

Nhiếp Phong gia học sâu sa, mấy thứ này tin tức hiểu biết có lẽ hơn xa lão Ngô nhóm người.

.....

“Thiếu gia, ngươi đến tìm ta có chuyện gì không?”

Nhìn bắt đầu trở nên đen bóng lão Nhiếp, Tống Khuyết cười hài lòng:

“Lão Nhiếp, ngươi bộ dáng này ta sắp không nhận ra rồi. Có lẽ không lâu nữa là có thể thoải mái xuất hiện trước mặt mọi người.”

“Ha ha, còn phải đa tạ thiếu gia ban thưởng võ công.”

Đối với mình dung mạo cũng nhìn thoáng Nhiếp Phong không có gì đáng ngại, sảng khoái xoa mình cái đầu trọc cười.

Gần đây hắn xoa dần cũng thành nghiện, cảm thấy mát lạnh dễ chịu, đặc biệt thư thái.

“Lão Nhiếp, ta hỏi ngươi. Đối với Ma Giáo ngươi hiểu bao nhiêu?”

“Thiếu gia, sao ngươi lại hỏi cái này? Ngươi gặp người Ma Giáo rồi?”

Nhiếp Phong biến sắc hỏi, Tống Khuyết mới chậm rãi đem chuyện xảy ra ở Hoàng Diệp Trấn chậm rãi kể cho hắn.

“Việc này rắc rối rồi!” – Lão Nhiếp trầm trọng nói.

“Ma Giáo khởi nguồn từ xa xưa, cùng Phật, Đạo 2 nhà cũng không kém cạnh bao nhiêu. Bọn chúng hoạt động chủ yếu ở một giải phía Bắc, thế lực trải rộng cả Thiên Lang quốc cùng xung quanh một số tiểu quốc.

Nam vực chúng ta có Thái Nhất thế gia tôn này quái vật, bọn họ còn không dám đưa tay, chỉ có một nhánh nhỏ độc tông hoạt động. Bây giờ xem ra cũng không phải vậy, bọn nó xúc tu đã duỗi đến tận nơi này.”

Nhiếp Phong ngừng một lát rồi tiếp tục:

“Ta chỉ trên sách nghe nói Ma Giáo, khởi nguyên từ Ma Tổ, sau đó phân liệt ra thành các tông phái khác nhau. Hiện Ma Giáo là gọi chung của 9 tông phái gồm Âm La phái, Cản Thi phái, Hợp Hoan phái, Thiên Quỷ tông, Huyết Ma giáo, Huyễn Thần tông, Vong Tình tông, Sát Thần tông, Thiên Độc tông.

Đại đa số các tông phái này đều có Tông sư cao thủ tọa trấn, thực lực khủng bố cực kỳ. Cũng may bọn họ Ma giáo người tranh quyền đoạt lợi, lẫn nhau không vừa mắt nên không thể chân chính gom thành một mối. Nếu không thiên hạ nguy vậy.”

“Thiếu gia ngươi nhắc tới Huyết Ma giáo chính là 9 ma một trong, bọn họ môn nhân tu luyện công pháp chuyên hút người tinh khí để tăng trưởng tu vi, không những danh môn chính đạo đuổi giết, ngay cả người trong Ma giáo cũng không chứa chấp bọn này, ngài cũng không phải lo phải đối mặt với các phái khác trả thù.

Nhưng cũng không thể chủ quan, bọn họ thế lực không tầm thường, cao thủ phần đông. Theo ta tốt nhất thiếu gia ngài trong lúc này nên tạm tránh đi một thời gian, đề phòng bất trắc.”

Nói đến đây hắn cười khổ:

“Trần gia chúng ta cũng là vì bị vu oan cấu kết Huyết Ma giáo mới bị người cho diệt, xem ra không có lửa làm sao có khói. Bọn chúng hoạt động ở một dãy này hồi lâu, người khác cũng không phải hoàn toàn không biết gì cả.”

Nghe lão Nhiếp kể ra Ma giáo thế lực Tống lão gia cũng bị doạ thiếu chút mềm chân.

Cũng may, cũng may!

Vỗ vỗ ngực áp kinh, Tống đại quan nhân méo miệng nói:

“Dù chỉ là một mình Huyết Ma giáo, tình cảnh chúng ta cũng là kham ưu nha.”

Nhiếp Phong tâm trạng đồng dạng nặng nề nhưng vẫn cố an ủi:

“Thiếu gia không cần quá mức lo lắng, Huyết Ma giáo tại nam vực này chắc cũng chỉ le que mấy người như vậy mà thôi, bọn hắn cũng không dám quá mức rêu rao.

Như ngài nói, rất nhanh Lục Phiến Môn người sẽ theo vào điều tra việc này, có lẽ ma nhân nghe tin đã sớm chuồn rồi cũng nên. Đợi một thời gian nữa thứ kia thành thục, chúng ta cũng không phải không có sức chống trả.”

“Haizzz, làm thì cũng làm rồi, đành như thế chứ sao. Vẫn là do thực lực không được nha, nếu chúng ta như Linh Ứng Tự Trí Không đại sư, Cửu Giang Minh Triệu Minh chủ, bây giờ đâu cần buồn phiền như thế này.” – Tống Khuyết không nhịn được mơ mộng.

“Ha ha, thiếu gia, ngài còn trẻ sao. Sau này ngài sẽ vượt qua bọn họ cũng không chừng.”

“He he, ta cũng tin là như thế.”

Đối với mình Tống lão gia chưa bao giờ thiếu tự tin, rất nhanh đem lo lắng vất ra sau đầu.

“Lão Nhiếp, ngươi nói Ma giáo có Thiên Quỷ Tông, bọn họ là chuyên nuôi quỷ hả?”

Đối với nhà mình thiếu gia tò mò, Nhiếp Phong cũng không thấy phiền chán:

“Chuyện này thì có gì ngạc nhiên, nuôi quỷ, khu quỷ. Ma nhân thủ đoạn phồn đa, chỉ có chúng ta không tưởng tượng nổi, không có việc quái dị nào là bọn chúng không làm được.

Ta còn nghe đồn Cản Thi phái tu luyện đến tối cao là biến mình thành cương thi, Thiên Quỷ tông người một lòng muốn luyện mình thành quỷ, thật sự là thiên kỳ bách quái để người khó lòng phòng bị.”

“Chậc chậc...”

Nghe lão Nhiếp nói Tống đại quan nhân cũng phải phục đám này dị nhân.

Thằng nào muốn luyện thành thi thể còn không đơn giản, ra đường ăn một đao không phải mãn nguyện rồi.

Có lẽ sau này phải khuyến khích đám mạch não thanh kỳ này viết một cuốn sách, tựa đề tạm gọi “Ma nhân lại tìm đường chết” hay “Một triệu cách tìm đường chết” mới được. Tình hình tiêu thụ hẳn vô cùng khả quan.

“Lão Nhiếp, ngươi quả thật đọc rộng biết nhiều, cái gì cũng biết. Bội phục nha.”

Bị thiếu gia khen Nhiếp Phong cũng ngại ngùng:

“Thiếu gia quá khen, chủ yếu trước đây không có việc gì ta hay đọc Giang Hồ Ký Sự, đối với trên giang hồ động tĩnh cũng hiểu biết đôi chút.”

“Giang Hồ Ký Sự? Đó là sách gì? ở đâu bán?” – Tống Khuyết hiếu kỳ.

“Thiếu gia, Giang Hồ Ký Sự là một dạng nguyệt san, do Thiên Nhai Hải Các thu thập tình báo khắp nơi trên giang hồ rồi tổng hợp đăng tin. Một quyển sách mỏng tầm 20 trang giá bán 100 lượng bạc.

Tại Quận thành là không có bán, muốn mua phải đặt tại Thiên Nhai Hải Các các phân đà đặt tại châu phủ hoặc các Thành trấn trọng điểm.”

Ấu mai gốt!!!

Thời này đã có báo chí rồi.

Có phải hay không còn kẻ nào xuyên việt phía trước Tống gia, tư duy như thế vượt thời đại.

Tống Khuyết đối với cái kia Thiên Nhai Hải Các mấy vị tiền bối kĩnh ngưỡng cực kỳ. Tiện đà buồn rầu:

“Các ngươi Trần gia là làm sao đặt mua? Bọn họ có giao hàng tận nhà không, thêm phí cũng được? Ta nếu muốn mua cũng không thể hàng tháng chạy đến Dương Nam phủ lấy đồ chứ?”

“Thiếu gia, bọn họ là sẽ không cho ngươi gửi đồ đấy. Nhưng nếu ngươi muốn mua có thể ủy thác Vân gia nhé.” – Nhiếp Phong cười tra lời.

Tống Khuyết mắt sáng lên vỗ tay:

“Đúng vậy, lão Vân vậy mà trước đây không cùng ta đề cập chuyện này.”

“Hắc hắc, hẳn là quên. Người trong quận thành cũng không mấy ai quan tâm cái này. Dù sao nhiều người cả đời còn chưa đi ra Dương Nam đạo, võ lâm giang hồ đối với bọn họ cũng quá mức xa xôi, bọn họ chỉ biết xung quanh mình các thế lực là đủ rồi.”

Tống đại quan nhân khá tán đồng thuyết pháp này. Xem ra ngài mai phải đi tìm lão Vân một chuyến nữa mới được.

Lão Vân cũng quá coi thường người rồi, không biết mục tiêu của Tống lão gia hắn là tinh thần đại hải sao? Không nghe ngóng thiên hạ thông tin là sao có thể ra khỏi Linh Giang cái này ao nước nhỏ.

Đạt được thông tin muốn biết, tuy Huyết Ma ám ảnh vẫn còn bao phủ trên đầu nhưng Tống Khuyết đã cảm thấy hài lòng.

Giúp Nhiếp Phong trị liệu một lần thân thể, trong đêm tối hắn lại âm thầm không kinh động ai trở về Mai Trang.

.......

Mãnh Hổ Bang.

Lúc này Lỗ Thiên Hùng một nhà đang bận rộn an ủi nhà mình em gái 2 mẹ con.

“Đại ca, ngươi phải giúp nhà ta lão Phong nha. Phu quân ta thích hành hiệp trượng nghĩa, trong Trấn người nhắc đến Hắc Hổ bang đều phải giơ ngón tay lên khen ngợi đây. Tất cả đều là bị đám kia lòng mang ý xấu tặc nhân vu oan giá họa.

Bây giờ lão Phong bị bắt, toàn gia cũng bị niêm phong. Đại ca, ngươi không giúp ta ta cùng a Hổ hắn cũng không sống nổi nha.”

Phong phu nhân ôm lấy mình anh trai khóc thương tâm gần chết, từ đêm qua đến giờ nàng trải qua có thể nói bi kịch.

Vốn cao quý Bang chủ phu nhân, giờ quay lại Hoàng Diệp trấn là cũng không dám, đảm bảo đám kia điêu dân cầm đá vụn, rau thừa, trứng gà thối ném cho nàng ăn đủ. Hai mẹ con thấy đại sự không ổn ngay sáng nay đã phải vội vàng cuốn gói chạy lên Huyện thành cầu cứu mình đại ca.

Phong Hổ tiểu bằng hữu cũng không khá hơn chút nào, một đêm mất đi tất cả làm hắn như từ trên trời rơi xuống vực sâu, không nhịn được nghẹn ngào hô:

“Đại cữu, Trọng Khang biểu ca, các ngươi cho ta báo thù nha. Tất cả đều là Tống Khuyết thằng con hoang ấy trả thù nhà chúng ta.”

Đối với đã từng đánh mình Tống lão gia, Phong Hổ là nhớ mãi không quên. Đêm qua có mặt kẻ này tại trận, Hổ thiếu gia không nghi ngờ chút nào cho rằng tất cả đều do kẻ này đầu têu nhằm chiếm đoạt Phong gia bọn hắn.

Không thấy hôm nay bọn họ mấy ngươi chia nhau đem trọn cái Hắc Hổ bang vét sạch sành sanh sao, tất cả đều là tiền mồ hôi nước mắt của tiểu lão Hổ hắn nha.

“Được rồi cô, biểu đệ. Chuyện như thế nào còn cần chúng ta đi hỏi thăm rõ ràng mới được. Bây giờ đã muộn, sáng sớm ngày mai ta sẽ đi tìm Ngô gia Ngô thiếu hỏi thăm cho rõ ngọn ngành, nếu có thể sẽ đem người lập tức tiếp ra. Hôm nay trời muộn, chắc phải ủy khuất cậu một hôm.”

Nghe mình nhi tử rõ ràng mạch lạc phân tích, Lỗ Thiên Hùng trong lòng vui mừng gật đầu nói:

“Trọng Khang nói đúng, Hiếu Tình ngươi chớ vội lo lắng. Yên tâm nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai ta sẽ giúp ngươi đi hỏi thăm rõ ràng. Có ta ở nơi này, Phong Hàn hắn sẽ không có vấn đề gì.”

Được anh mình bảo đảm, Phong phu nhân cùng Phong Hổ cảm xúc khá hơn nhiều. Một ngày nơm nớp lo sợ 2 mẹ con cũng thấy mệt mỏi, liền cáo từ về phòng nghỉ ngơi.

Trong phòng chỉ còn lại phụ tử 2 người, Lỗ Thiên Hùng lúc này trầm giọng nói:

“Trọng Khang, ngày mai ngươi tìm Ngô gia tiểu tử hỏi thăm xem thế nào. Tống Khuyết thằng ranh con này cũng quả thật coi trời bằng vung, tưởng rằng có Linh Ứng Tự bao bọc không ai dám động vào nó sao?

Đổng đại nhân cùng Lâm Đường chủ trước đó cũng đã nhờ ta việc kẻ này, xem ra lão phu là lý do để không thể không ra tay rồi.”

“Rõ phụ thân, ngày mai ta sẽ cho người điều tra kỹ càng hành tung kẻ này, chỉ cần hắn vừa xuất hiện lập tức sẽ báo cho ngài biết.”

Lão Lỗ nghe vậy cực kỳ hài lòng.

Cái gì chó má Thanh Hà tứ thiếu, kia 3 tiểu gia hỏa xách dép cũng không kịp nhà mình nhi tử một phần. Mãnh Hổ bang có người nối dõi vậy, lão phu cũng yên tâm vạn phần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.