Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 131: Trừng trị ác thiếu




Đêm, Tống Khuyết một mình một ngựa rời Mai Trang hướng phía Hắc Thiết Trại mà đi.

“Ai?”

“Là ta!”

“Ra mắt Đại Trại chủ!”

Lần này đến trong trại, quy cách an ninh so với trước đó rõ ràng nghiêm cẩn rất nhiều. Chưa đến cổng trại đã bố trí không ít trạm gác ngầm, người khác rất khó ẩn thân đến gần. Chuyện kéo đàn kéo lũ đến dưới cổng trại gần như là không thể nào.

Tống đại đương gia cũng không cố tình dấu diếm, hắn cưỡi ngựa mục tiêu rõ ràng, rất nhanh bị đám lính canh nhận ra dẫn vào trong trại.

“Mã Diện tam đương gia ở đâu?”

“Hồi Trại chủ, Mã Diện đại nhân vẫn đang tại căn nhà trên núi, để tiểu nhân chạy đi bẩm báo?”

“Không cần, ngươi tiếp tục canh gác, chính ta sẽ đi tìm. Các ngươi làm việc rất tốt.”

“Đa tạ Trại chủ khích lệ.” – Kia sơn tặc kích động khom người.

Gật gật đầu, Tống Khuyết cưỡi ngựa chạy lên trên núi tìm Nhiếp Phong.

“Thiếu gia, có chuyện gì sao?”

Gặp Tống Khuyết như thế nhanh chóng đến tìm chính mình, lão Nhiếp cũng là kinh ngạc đặt câu hỏi:

“Ân, là có chút chuyện.”

Gật đầu đem việc nhà Lý Tín nói ra, Nhiếp Phong nghe xong khuôn mặt cũng biến ngưng trọng, thấp giọng hỏi:

“Thiếu gia, có cần chúng Hắc Thiết Trại làm gì?”

Ý là muốn dùng Hắc Thiết Trại đến bối nồi. Tống lão gia nghe thế lắc đầu:

“Không cần, ta tự có sắp xếp. Các ngươi không cần nhúng tay vào. Hôm nay ta đến là vì việc khác.”

“Mời thiếu gia hạ lệnh.”

“Thứ nhất là mấy ngày tới ta bận việc sẽ không chú ý được chỗ kia, lão Nhiếp ngươi để tâm nhiều hơn.

Còn việc thứ 2, nghe nói Ưng Giản Sầu hoang lĩnh nhiều dị trùng, độc vật. Sáng mai ngươi cho người tìm giúp ta mấy loại độc trùng có thể đối phó được Nhất giai võ giả, yêu cầu phải họa động linh hoạt, nếu biết bay là tốt nhất. Ta có việc cần dùng.”

Tuy hơi nghi hoặc thiếu gia dụng ý nhưng Nhiếp Phong cũng không hỏi nhiều, ghi tạc trong lòng đợi chút nữa lập tức ra ngoài truyền lệnh.

Nói xong chuyện công việc, Tống Khuyết lúc này mới hỏi:

“Lão Nhiếp, việc luyện công của ngươi thế nào rồi?”

“Hồi thiếu gia, đều rất tốt. Theo lệnh ngài ta đã truyền thụ cho Đao Tử Thiên Chuy Bách Luyện Thể, hiện giờ hai chúng ta đang cùng nhau tu luyện.”

“Ân, cẩn thận để lại ám thương. Ngươi ngồi đấy, hôm nay ta có mang kim châm, để ta giúp ngươi liệu thương.”

Đợi cho Nhiếp Phong truyền lại một chút năng lượng chữa trị thân thể, lão Nhiếp liền cáo lui đi xuống trại truyền lệnh. Tống Khuyết không quan tâm thêm nữa, tại trong phòng nhắm mắt nghỉ ngơi.

......

Nam bến tàu, Lâm Bình, Ông Hồng 2 người đang nghiêm túc nghe phía dưới thuộc hạ báo cáo ngày hôm nay Huyện Úy gia sự việc.

“Xem ra tiểu tử đó tại nơi này nhân duyên còn không tệ sao? Một số người gấp không được muốn đứng ra cho hắn bán nhân tình.” – Lâm Bình không nhịn được cười lạnh trào phúng.

“Khanh khách, không phải rõ ràng sao? Như thế thật là tốt thanh niên, đổi là ta cũng sẽ không do dự ra tay giúp đỡ nữa là, biết đâu lại có thể nên duyên thân mật chẳng phải quá hay. Ta đã sớm nói ngươi đầu gỗ này kế hoạch chẳng ra sao mà, thật sự tốn công vô ích.” – Ông Hồng trước mặt mấy người không ngại ngùng che dấu nội tâm, lẳng lơ cười chê bai.

“Hừ!”

Không muốn phản ứng này dâm dâm cô nương, Lâm Bình khoát tay đuổi thuộc hạ:

“Việc này không cần tiếp tục, ta sẽ báo cáo cùng bang chủ xin ngài đích thân chỉ thị.”

“Tuân lệnh!”

.....

Sáng sớm hôm sau, đợi Tống lão gia thức dậy thần luyện không lâu, Nhiếp Phong đã dẫn theo mới nâng cấp đầu trọc bản Đao Tử cầu kiến.

“Thuộc hạ ra mắt đại nhân!”

“Ân, là Đao Tử hả, nhìn ngươi bộ dáng này cũng rất có tinh thần sao?”

Không biết trả lời làm sao Đao Tử chỉ có thể ngượng ngùng xoa xoa còn chưa thích ứng đầu trọc. Nhìn hắn bộ dáng này Tống Khuyết buồn cười:

“Không trêu ngươi, sáng sớm tìm đến có chuyện gì sao?”

“Là như vậy Trại chủ, đêm qua ta đã tụ tập các huynh đệ góp ý, cuối cùng tìm ra được một loại độc phù hợp với yêu cầu của ngài.”

“Ồ, mau nói cho ta là loại nào!” - Tống đại quan nhân hào hứng.

“Hồi đại nhân, thứ đó gọi Sát Nhân Phong, hình thể to bằng ngón tay, hành động linh hoạt nhanh nhẹn. Độc châm của nó có thể dễ dàng xuyên thấu làn da của võ giả, tuy độc tính không quá mãnh liệt nhưng nếu bị một đàn vây công, bình thường ngoại luyện võ giả rất khó sống sót.”

Nghe như thế Tồng lão gia vui vẻ, đây không phải đồ vật mình muốn sao. Lập tức ra lệnh:

“Chính là nó, truyền lệnh các huynh đệ cho ta bắt mấy con Sát Nhân Phong về đây.”

“Tuân lệnh! Đại nhân.”

Nhìn Đao Tử xoay người rời đi, Tống Khuyết trầm ngâm một lát rồi gọi:

“Đợi đã.”

“Đại nhân còn gì phân phó?”

“Đao tử, ta hỏi ngươi. Ngươi có nghĩ muốn báo thù?”

“Đại nhân, ta nằm mơ cũng nghĩ.” - Đao Tử không có chút nào chần chờ đáp.

“Ân, tuy không thể để ngươi tự tay kết liễu thù nhân nhưng ta đã nghĩ ra cách giúp ngươi. Không ra một thời gian lâu nữa, Đổng gia cha con hết thảy sẽ phải đền mạng. Án tử của ngươi ta cũng sẽ tìm người giúp ngươi sửa án.”

Nghe hắn nói, Đao Tử kích động quỳ một chân thi lễ:

“Đa tạ đại nhân vì thuộc hạ ra mặt, thuộc hạ nguyện vì đại nhân tan xương nát thịt.”

“Ân, ta chỉ báo trước cho ngươi như vậy, sau này nghe tin bọn họ cái chết dù là làm sao mà chết cũng không cần bỡ ngỡ. Đi làm việc đi.”

“Vâng! Thuộc hạ cáo từ.”

.......

Mấy ngày sau đó,

Thanh Hà thành.

Tống Khuyết, Chung Hồng 2 người đang ngồi nhàn nhã uống trà trên ban công tầng 2 của một tửu lâu, ánh mắt lơ đãng ngắm nhìn phía dưới phố phường dòng người qua lại. Tống lão gia chán đến chết tìm chuyện để hỏi:

“Hồng ca, sinh ý bây giờ thế nào?”

Cái này cào đúng Chung Hồng chỗ ngứa, lập tức hắn sắc mặt mũi kích động cho Tống Khuyết giảng giải.

“Ha ha, đều rất tốt. Cháo lòng mấy phân điếm đều rất được mọi người ủng hộ, trừ đi chi tiêu mỗi ngày, hàng tháng mỗi chỗ đều có thể nộp về khoảng 3-50 lượng bạc.

Thuận Phong sinh ý chúng ta còn chưa nhận được, hàng hóa đều là tự mang đi buôn bán, mỗi chuyến cũng có thể kiếm lời 1-200 lượng bạc. Tuy không bằng đi Hoàng Diệp trấn nhưng cũng rất khả quan.”

“Như vậy xem ra hàng tháng bảo thủ thu nhập 1000 lượng là không thành vấn đề sao?” - Tống lão gia hài lòng cười hỏi.

“Con số đó còn quá bảo thủ rồi.”

“Ha ha, vậy là tốt rồi.”

Tống đại quan nhân câu được câu không cùng hắn hàn huyên cho đỡ buồn, trong lòng cũng là khó chịu cực kỳ.

Vốn muốn lộ lộ nắm đấm chấn nhiếp quần hùng, hắn mấy hôm nay là không thiếu trong thành đi dạo. Từ thành Đông đến thành Tây, vòng qua cửa Nam đi cửa Bắc có thể nói Thanh Hà thành chỗ nào có đường đều đã đi.

Diễu võ giương oai đi ngang qua Đổng phủ, Từ Phủ. Cả Kim Xà, Mãnh Hổ hai bang cũng nhất nhất ghé thăm nhưng chính là không ai dán lên tìm chuyện.

Dù nhiều lúc Tống gia hung hăng trợn mắt lên nhìn đám kia bang hội người, bọn họ chắc cũng chỉ coi hắn là bị đau mắt hột mà sợ hãi tránh xa, để trợn đến thiếu chút lòi con ngươi Tống Khuyết cũng không tìm được người bán hành.

Cái này làm Tống đại quan nhân một bụng hỏa khí không chỗ nào phát tiết.

Ủy khuất nha.

Ngày thường hắn ru rú trong nhà điệu thấp, việc đâu đâu cứ từ trên trời rơi xuống. Bây giờ cố tình muốn ra ngoài tìm chuyện, trên trán còn thiếu mỗi viết dòng chữ muốn ăn đòn, ngược lại không một ai đi lên thỏa mãn hắn. Hỏi làm sao hắn không khó chịu?

Nếu không phải vào thành còn có mục đích khác nữa, Tống lão gia đã sớm dẹp đường hồi phủ, về nhà nghỉ ngơi cho lành.

.....

Lúc này, đang cùng lão Chung tiếp tục trên trời dưới đất hàn huyên, bỗng phía dưới truyền lên từng đợt xôn xao la hét. Hai người ngó ra thì thấy cuối đường một nhóm người đang diễu võ giương oai đi nghênh ngang, Chung Hồng mừng rỡ kéo lấy tay Tống Khuyết chỉ.

“Nhìn, a Khuyết. Kẻ áo trắng đi ở giữa kia chính là Đổng Bá.”

Đến rồi.

Tống Khuyết lập tức tinh thần tỉnh táo.

Nhìn phía dưới một đoàn 5 người tiên y nộ mã đi trên phố, đi giữa là một thanh niên áo trắng vẻ mặt kiêu căng khó thuần, Tống lão gia nheo mắt cười lạnh lùng.

Là hắn? Cũng là nhân mô cẩu dạng sao.

Hắc hắc, nhận ra mặt là tốt rồi làm.

“Tốt, người ta đã gặp. Hồng ca, chúng ta đi thôi.”

“Được rồi, lão bản tính tiền!”

........

Đổng Bá mấy hôm nay cảm thấy phi thường uỷ khuất, vốn lão cha hắn giao cho nhiệm vụ đi bắt một con oắt con trở về. Bản sắc diễn xuất thôi, Đổng thiếu gia quen tay hay việc làm cực kỳ lưu sướng, chỉ phân phút là hoàn thành. Lúc giao người cho lão cha còn nhận được không ít khen ngợi đây.

Làm sao ra ngoài lượn lờ đi chơi một chuyến về nhà, hắn lão ba lại nói trở mặt liền trở mặt, cũng cùng một lý do đó lần này đem hắn ra mắng một trận máu chó lâm đầu, còn cấm túc mấy ngày khiến Đổng Bá ấm ức không được.

Ngóng trăng ngóng sao đến ngày được thả, nhịn một bụng bực tức hắn hôm nay được giải phóng làm sao còn chịu được, vội vàng hô bằng gọi hữu muốn đi phát tiết một phen.

Địa điểm sao? Còn chỗ nào tốt hơn là ra Lãng Bạc hồ lên thuyền hoa vừa uống rượu vừa chơi gái đây?

Cưỡi ngựa nghênh ngang đi trên phố, thuận tiện trêu ghẹo mấy cô bé xinh đẹp ven đường làm Đổng thiếu tâm tình vô cùng thoải mái. Cuộc sống như này mới đa thải nhiều màu, tràn ngập ý nghĩa sao.

Tà nhãn đăm đăm tại ven đường cô nương trên người mông, ngực ngắm nhìn hắn không để ý ngay trên đầu hắn một con ong to bằng ngón tay đang lòng vòng tìm kiếm cơ hội.

“Đổng thiếu mau nhìn, bên kia có cô nàng nhìn thật ngọt nước.” – Một đứa chân chó phát hiện mỹ nữ lập tức kích động hô lên.

Có mỹ nhân, đám gia súc như cắn thuốc lắc vậy, đổ xô xông lên hưng phấn chạy qua buông lời trêu ghẹo. Đổng Bá còn nhân cơ hội thò tay mò một phen, trêu đến cô nương người ta sợ hãi quăng hết đồ đạc mà bỏ chạy.

Chọc cho Đổng thiếu vui vẻ đắc ý ngửa mặt lên trời cười ha hả, còn bỉ ổi đưa tay lên mũi dâm đãng ngửi.

Chính là lúc này.

Sớm mai phục cách đó không xa cô nàng chiến binh ong Hope Van Dyne nhân cơ hội này liền liều mình bay tới, nhắm chuẩn con ngươi của vị này Đổng thiếu hung tàn găm xuống độc châm.

“Áaaa.... đau chết ta!!!”

Đổng Bá chỉ kịp nhắm lại mắt, nhưng lớp da mí mắt mỏng manh làm sao ngăn được Sát Nhân Phong ngòi, độc tố thấm sâu vào mắt tới thần kinh trung ương khiến hắn không nhịn được rú thảm rơi xuống đất ôm mặt lăn lộn.

Còn đang tí tửng cười đùa đám chân chó lúc này hoàn toàn biến sắc, quá sợ hãi vội vàng nhảy xuống xem xét.

“Có ai không? Mau cứu người!”

Vốn đông vui tấp nập con phố trong giây lát biến thành quạnh quẽ, đối với đám này ác thiếu oán hận chất chứa bá tánh thấy cảnh này vui mừng còn không kịp, sao dám dây vào rắc rối, chỉ đứng núp xa xa lạnh lùng nhìn bọn hắn tự sinh tự diệt.

“Khốn nạn!”

Mấy người này cũng biết không thể trông cậy gì nhiều, gặp không có ai giúp đỡ liền bận rộn đỡ lấy còn đang đau chết đi sống lại Đổng thiếu vội vàng hướng về Đổng phủ vắt chân lên chạy.

Nếu Đổng Bá xảy ra chuyện gì, bọn hắn cũng không dám tưởng tượng chính mình sẽ phải đối mặt với Đổng Huyện Úy như nào ngập trời cơn giận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.