Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 129: Cứu người




Nghe lão Ngô ép bức người quá đáng, Đổng Chính tức giận trợn mắt:

“Đừng vội nói hươu nói vượn, bản quan chỉ đơn thuần mời người về hỗ trợ điều tra án.”

“Các ngươi quân đội khi nào lại có quyền tra án rồi, mẹ nó có phải hay không Ngô mỗ bây giờ đem cái thân phục sức này tặng lại cho ngươi để ngươi thỏa thích làm gì thì làm.” – Việc nhà mình bị đối phương đường hoàng đem ra lấy cớ, Ngô Thiên cũng thật tức giận.

“Hừ, có tin báo kẻ này cấu kết sơn tặc, ta tất nhiên là có quyền điều tra.”

Bị chỉ một mặt Tống đại quan nhân cũng tương đương im lặng.

Ta làm bí mật như vậy ngươi còn biết.

Có Ngô Thiên ra dấu, hơn nữa nghe bọn hắn 2 người cách nói dường như chuyện còn chưa đến mức tồi tệ, Tống Khuyết cũng là âm thầm đè xuống cơn thịnh nộ chờ đợi quan sát.

“Hừ, đừng nói nhiều. Người đâu, đem người mang ra. Nếu tiểu cô nương đó hôm nay mất một cọng lông, ngươi cứ chờ vào đại lao thăm nhà ngươi thằng quý tử đi.”

Việc đến mức này, Đổng Chính cảm thấy đã hoàn toàn vượt tầm kiểm soát. Đang lúc hắn do dự tính toán khả năng diệt sát trước mặt thiếu niên, lại một tiếng hét to làm lão Đổng bối rối.

“Từ đại nhân đến!”

Nhìn đi đến một đoàn mấy người Huyện Lệnh Từ Thanh, mấy vị tại đây dù muốn hay không đều không mất lễ phép chắp tay chào:

“Ra mắt Từ đại nhân!”

“Được rồi. Ngô Bộ đầu, ở đây xảy ra việc gì, làm sao ồn ào đến toàn thành đều biết? Ngươi cho bản quan giải thích rõ ràng.”

Cùng mấy người gật đầu chào, Từ Thanh trầm giọng hỏi.

“Đại nhân, là tại hạ thất trách.” – Ngô Thiên cúi đầu nhận lỗi, bắt đầu cho hắn giải thích:

“Nhà Đổng đại nhân nhi tử Đổng Bá hôm nay giữa ban ngày ban mặt hành hung, bắt giữ dân nữ nhà lành gây nên toàn thành cộng phẫn, người dân đang tập trung nơi này yêu cầu đòi lại công đạo. Hạ quan.....”

Lão Ngô cũng là lão bánh quẩy, mấy câu đầu tiên đem vụ việc định luận rồi bắt đầu lớn tiếng cho Từ Thanh cùng tất cả những ai tò mò đến xem nơi đây từ đầu đến đuôi kể lại. Trong lời kể quả thật Đổng gia chính là điển hình ác bá giết người cướp của việc ác bất tận, còn Tống Khuyết bọn họ là dân đen bị ép đến mức đường cùng buộc phải cầm vũ khí phản kháng.

Nhiều người còn chưa rõ chuyện tiện đà đều sục sôi căm giận. Đa số mọi người e sợ Đổng gia chỉ trợn mắt nhìn, nhưng cũng không thiếu người không nhịn được tức giận mắng lên:

“Súc sinh!”... “Giết con mẹ nó.”

“Câm miệng! Ngô Thiên ngươi chớ nói hươu nói vượn.”

“Ta nói hươu nói vượn, nhi tử nhà ngươi làm người thế nào Thanh Hà thành này còn lạ sao. Ngươi có dám lấy võ đạo chi tâm ra thề thằng quý tử nhà ngươi chưa từng làm hại qua con gái nhà lành sao?” – Ngô Thiên trợn mắt quát lớn.

Lời thề thế giới này còn mấy phần trang nghiêm, Đổng Chính bị hắn quát tức giận mặt đỏ bừng muốn phản bác:

“Ngươi... ngươi...”

“Đủ rồi!” – Từ Thanh sắc mặt lạnh lùng quát lớn. Nhìn quay vây xem sục sôi một đống người, hắn sắc mặt khó coi nói:

“Mọi người giải tán đi, chuyện hôm nay chúng ta sẽ cho mọi người một câu trả lời. Bây giơ những người không liên quan mời trước rời đi, đừng làm ảnh hưởng trật tự.”

“Huyện Lệnh đại nhân, mời bắt Đổng Bá thằng khốn nạn kia đem người ra đây. Hôm nay không thấy người sống chúng ta tâm lý khó an.”

Nhìn thấy Chiêm Thắng vậy mà cũng dây dưa vào cái này, Từ Thanh cũng thấy đau răng. Vốn hắn định áp chuyện này một chút, tránh để ảnh hưởng danh tiếng bộ máy Thanh Hà huyện, nhưng bây giờ xem ra không được.

Đừng coi thường lão Chiêm đã dưỡng lão, đám đồng đội của hắn vẫn còn đang tại ngũ đây, hơn nữa vị kia Tiết Đức Chung Thủ sứ quyền thế ngập trời. Đôi khi hắn bâng quơ một lá thư so với mình trăm cái miệng còn hữu dụng.

Cân nhắc thế lực 2 bên, lão Chiêm + lão Ngô + Vân gia + Tống Khuyết cái này nhân tài mới nổi, một bên là Đổng Chính lão âm hàng. Dùng đầu gối nghĩ hắn cũng rất sảng khoái đem lão Đổng bỏ,dù sao 2 người nhìn nhau đã sớm không vừa mắt.

“Đổng đại nhân, Đổng Bá đâu? Còn không mau dẫn người ra đây?”

Biết hôm nay việc này mình thua định rồi lão Đổng khó coi cắn răng:

“Từ đại nhân, việc hôm nay chỉ là Huyện binh mời người về điều tra, người còn đang hoàn hảo ở bên trong. Nhi tử của ta hắn sau khi đem người mời đến đã ra ngoài rồi.”

“Hừ, nhớ bổn phận của ngươi. Chống tặc dẹp loạn mới là việc ngươi nên làm, trong thành điều tra án đã có Phủ Nha lo, còn chưa đến phiên ngươi bao biện làm thay.” – Ngô Thiên âm dương quái khí nói mỉa.

“Hừ, ta hoài nghi nhà bọn hắn cấu kết với sơn tặc nên yêu cầu phối hợp điều tra, về lý không có gì sai.” – Đổng Chính còn mạnh miệng.

Từ Thanh không vui, nhướng mày quát:

“Lời ta nói không được rồi, đừng cho ta giải thích. Đem người mang ra.”

Biết không thả người tất sẽ phạm chúng nộ, đám võ giả này nóng đầu lên làm phản cũng là chuyện thường như cơm bữa, lúc đó thì to chuyện, trong lòng Đổng Chính đã sớm có đáp án.

Nhưng bị đối đầu hất hàm ra lệnh khiến lão Đổng rất không hài lòng, hắn hừ lạnh nghiêng đầu nói:

“Người tại bên trong, các ngươi tự vào mà đưa ra.”

Sớm chờ khó nhịn Tống Khuyết không nói 2 lời liền lao vọt vào trong sân, Ngô Thiên sợ hắn gây chuyện cũng vội vàng chạy vào theo.

Không được bao lâu mọi người thấy Tống Khuyết ôm ra khóc lê hoa đái vũ Nhị Nha mới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

“Nữ nhi!”

“Oa... nương!”

Trông thấy Lý thẩm xông đến, Nhị Nha gào toáng lên chạy rúc đầu vào lòng nàng phát tiết sợ hãi, 2 mẹ con ôm nhau khóc thành lệ nhân.

“Được rồi, mọi người đã thấy. Hôm nay chỉ là hiểu lầm mà thôi, tất cả giải tán đi. Mọi người cần phải tin tưởng vào quan phủ, chúng ta sẽ công bằng xử lý mọi tâm tư khiếu nại của bách tính, quyết không để chuyện oan khuất xảy ra.”

Đối với kết quả còn tính hài lòng Từ Huyện lệnh bắt đầu diễn thuyết xoát một đợt hảo cảm. Đám dân chúng cũng là ăn bộ này, lục tục có người rời đi, tìm ngươi chia sẻ hôm nay việc chứng kiến.

“Khoan đã, kẻ này tấn công bản quan, không thể rời đi.”

Đổng Chính chỉ vào Tống Khuyết, không cam lòng muốn tranh thủ cơ hội đem kẻ này diệt trừ.

Cười lạnh nhìn hắn một cái, Ngô Thiên không điểu hắn mà quay ra chắp tay đối với Từ Thanh.

“Huyện lênh đại nhân, việc này xem qua chỉ là hiểu lầm. Chỉ là mâu thuẫn xô sát nhỏ thôi, Phủ Nha sẽ nghiêm túc xử lý, đem tiền bồi thường thuốc men thu đầy đủ, bàn giao cho Đổng đại nhân một công đạo.”

“Ân, làm rất tốt. Việc hôm nay cứ như thế đi, bản quan còn bận rộn nhiều việc.”

Đả kích đối thủ, soát một đợt danh vọng xong lão Từ tâm tình thoải mái rất nhiều, dẫn theo người liền đi. Bên cạnh hắn đi cùng Từ Thế Thịnh Từ thiếu trước khi rời đi còn không quên trợn mắt nhìn Tống Khuyết một cái.

Tống đại quan nhân tất nhiên cũng không rảnh để ý hắn vị này Từ thiếu hành động nhỏ, hắn dặn dò Hùng Bá đưa Lý thẩm Nhị Nha mấy người về, riêng mình đi cùng mấy vị đại lão đến trợ trận cám ơn.

“Chiêm lão bá, Vân Tổng quản, Bá phụ! Việc hôm nay Tống Khuyết xin đa tạ mọi người ra tay chi viện, ngày sau có việc gì cần đến xin cứ phân phó. Tiểu tử xin dốc hết sức mình.”

Đợi Hồng ca, Hùng bá đưa mọi người về nhà, Tống Khuyết quay sang ba vị chưởng bối cúi người bái dài.

Nhìn tiểu tử trước mặt biến xấu, lão Chiêm trong lòng thấy thuận mắt không ít. Hiếm thấy không cà khịa hắn chỉ ngạo kiều nói:

“Lão phu chỉ không quen nhìn người ức hiếp bá tánh, cũng không phải vì ngươi.”

Nhìn lão đầu nghênh ngang rời đi, Tống lão gia mỉm cười.

Còn rất cá tính sao. Ít ra lão đầu này cũng không hoàn toàn đáng ghét, nhân tình này hắn là nhớ kỹ.

“Hôm nay tất cả đều nhờ Ngô đại nhân. Ta cũng không giúp được gì, xem ra Vân gia chiêu bài tại Thanh Hà huyện này cũng không quá dùng được.”

Vân Sơn mỉm cười nói, trong giọng bất mãn thấy rõ. Xem ra lão Đổng việc hôm nay là triệt để đắc tội Vân gia.

“Vân tiền bối ngài quá lời, nếu không có ngài ngăn cản, hôm nay có lẽ đã không thiếu được đổ máu. Sau này ngài có việc gì cần đến tiểu tử cứ việc ra lệnh.”

Tống đại quan nhân ân nghĩa phân minh, đối với người giúp mình là hắn sẽ gấp trăm lần báo lại. Thật sự hôm nay không có Chiêm lão cùng Vân Sơn 2 vị này chống đỡ đến khi Ngô Thiên quay lại, với tình hình lúc đó hắn đã sớm không nhịn được đem Đổng Chính lão tặc này chém. Có lẽ sau hôm nay Tống gia thật sự phải đổi nghề lên làm sơn tặc.

Ngô Thiên cũng gật đầu tán đồng:

“Tống Khuyết nói không sai, hôm nay chín thành là một cái cục nhằm a Khuyết ngươi. Thảo nào sáng sớm đã có người kiếm chuyện dắt ta rời thành. Cũng may Quan Vũ tiểu tử này kịp thời gọi ta về, nếu không việc này khó liệu.”

Nghe Ngô Thiên nói vậy Tống Khuyết cũng cảm thấy rộng mở trong sáng.

Chuyện hôm nay tất cả đều hiện lên quỷ dị.

Đổng Bá kẻ này háo sắc, danh tiếng cực thối không sai. Nhưng cũng phải nhằm vào đối tượng là ai, nếu nói hắn nhìn thấy Nhị Nha nha đầu này liền không dằn nổi sắc tâm Tống gia một chút cũng không tin.

Đói khát cũng không đến mức ăn quàng như thế.

Sự thực cũng là như hắn nghĩ, khi hắn cùng lão Ngô vào cứu ra nha đầu này, Nhị Nha ngoài việc bị nhốt trong phòng cũng không có vấn đề nào khác, vị kia Đổng thiếu còn không thèm quan tâm nàng đã té đi ra ngoài lêu lổng đây.

Như vậy hết thảy nói thông, có người làm hết thảy những thứ này đều là vì nhắm vào hắn.

Tống gia ánh mắt lạnh lùng, Những người này đã chạm đến trong lòng hắn điểm cấm kị, dù chưa điều tra được chủ mưu là ai nhưng hắn đã sớm cho kẻ này xuống tất sát lệnh. Còn Đổng gia cha con?

Mọi sai lầm đều cần phải trả giá. Chỉ là bây giờ còn chưa phải thời cơ thích hợp.

Như thế cũng tiện lợi, thuận tiện dùng bọn nó mạng chó thu mua nhân tâm.

Tân thu tiểu đệ Hồ Tiểu Đao cùng cha con bọn này có thù sâu không đội trời chung đây.

Chờ xem Tống gia vì tiểu đệ ra mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.