Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 121: Luyện công




Thương đội trở về đến Thanh Hà huyện cũng là lúc trời tối.

Trên đường thật ra đám sơn tặc thập phần biết điều, không ai đi ra tìm chết. Nhưng làm sao xe ngựa quá không ra sức, 2 lần để xảy ra sự cố làm hành trình không thể không gián đoạn hồi lâu.

Tống Khuyết đối với cài này khó chịu không ngớt, không giải quyết được vấn đề này sẽ không thể nào tăng lên được tốc độ vận tiêu, hơn nữa để hệ số nguy hiểm lên cao không ít.

Dù sao dừng lại hoang dã sơn lĩnh chưa bao giờ là một ý hay.

Nhưng bản thân cũng không phải học máy móc động cơ nhân tài, Tống gia còn có thể làm sao. Nhẫn nhịn chờ tìm người tài giỏi ủy thác thôi.

Đem hàng hóa vận đến Quan gia, để Chung Hồng ở lại cùng lão Quan tìm người rời tay, Tống Khuyết cũng không quản thêm nữa đưa đoàn người đến nhà Lý thẩm.

Hương thân gặp nhau tất nhiên mừng tít mắt, câu chuyện dường như nói mãi không hết. Thấy Lý thẩm vui vẻ như vậy Tống đại quan nhân cùng hài lòng, dặn dò nàng trước tiên huấn luyện mấy người mấy hôm, sau đó để La ma tử 4 người dẫn người đến các chi nhánh.

Hắn đang kêu lên Hùng Bá, 2 người đang định trở về Mai Viên thì Lý thẩm gọi lại:

“A Ngưu, thím còn quên không nói. Hôm qua có một vị gọi Ngọc Nương cô nương đến tìm ngươi nhưng không gặp, dặn dò ta nhắn giùm ngươi khi nào trở về nhớ tìm đến nàng.”

Không để ý Lý thẩm mập mờ ánh mắt, nghe đến nữ nhân Tống lão gia đã đầu to như cái đấu, quyết tâm trở về mau mau đem Thiên Chuy Bách Luyện Thể luyện.

Một đám nữ sắc lang luôn là ham muốn nhan sắc ta.

Tống gia ta đem chữ sắc dấu đi còn không được sao, phiền não nha.

.......

Mặt trách trời thương dân Tống đại quan nhân đang định cùng Hùng Bá chuồn êm, nhưng đi chưa được bao lâu đã bị người bắt gọn.

“Tống công tử!”

Mới đi đến trước cửa nhà lão Chiêm, đầu đường đã có mấy người giục ngựa phi như bay mà đến, dẫn đầu chính là Thiết Ngọc Nương, phía sau bốn người hẳn là nàng hộ vệ.

Nặn ra khuôn mặt tươi cười, Tống đại quan nhân chắp tay chào:

“Ngọc Nương, thật trùng hợp nhé!”

“Hì hì, mới không phải. Ta chuyên môn dặn người trông coi, đợi thấy ngươi lập tức báo ta nên ta mới đúng lúc chạy đến đây.”

Thật thành thật hài tử nha, Tống lão gia cảm khái.

“Tống công tử, ta nhờ người nhắn lại lời ngươi có nhận được chưa?”

Hiện hắn sợ nhất là bị nữ nhân quấn lấy, Lưu Ly Luyện Thể Quyết môn võ công chết tiệt này dục hỏa đốt người quá đáng sợ, chỉ cần đến gần là hắn bất cứ lúc nào cũng có thể cứng rắn. Sợ mình làm mất lý trí Tống Khuyết sao dám cùng nàng dạo chơi, vội tìm cớ từ chối:

“Đã nhận được, đa tạ Ngọc Nương quan tâm. Nhưng mấy hôm nay ta còn nhiều việc, sau này có lẽ còn sẽ phải thường xuyên rời thành đi các trấn nhỏ xung quanh. Sợ không có thời gian rảnh bồi Ngọc Nương ngươi.”

“Là thế sao?”

Thiết Ngọc Nương khuôn mặt thất lạc:

“Công tử không biết bận rộn như thế làm gì?”

“Ta thủ hạ còn một đống người đây, hơn nữa luyện võ chi tiêu tốn kém. Tất nhiên cần xung quanh kiếm tiền.” – Tống gia vô ngữ nói.

Không nhận ra mình hỏi câu rất thiếu não tiểu cô nương nghe hắn nói mắt sáng lên:

“Tống công tử thiếu tiền? Lần trước 1 vạn lượng ngươi không đủ dùng sao. Nếu không ta về bảo cha ta chu cấp cho ngươi thêm một ít, cha ta rất nhiều tiền.”

Đậu xanh rau má!

Tống đại quan nhân phục, mê trai thế này không còn gì để nói. Lão Thiết có này hố cha con gái, sau này không thiếu quả đắng để ăn.

Nhưng ngẫm lại tiểu nương bì này.

Ngon, ngu, ngơ 3 thứ đủ cả. Lại có lão cha lắm tiền.

Quả thật là đám mặt trắng nhỏ tốt nhất nhân tuyển nha.

Làm sao Tống gia có thể dựa mặt ăn cơm, nhưng chí đã quyết dùng tài để phục người. Hàng này còn là nhường cho người cao minh khác. Hắn sục sôi nghĩa chính ngôn từ trách mắng:

“Nam nhi sống trong trời đất, phải có danh gì với núi sông. Tuổi còn trẻ không cố gắng chỉ biết dựa người khác an nhàn hưởng thụ lại làm sao có thể có tương lai gì đáng nói.

Thiết cô nương chớ nói ra những lời như thế nữa, Tống mỗ dựa vào hai tay của mình cũng có thể trở nên hơn người.”

“Hôm nay ta vừa đi đường mệt mỏi, còn cần trở về nghỉ ngơi, chúng ta tại đây từ biệt vậy.”

Soái,

Soái đến ngây người.

Thiết Ngọc Nương 2 mắt tràn đầy ái tâm, mặt đỏ bừng đều muốn xuất thủy đến nơi, mải ngắm trai đến quên cả trả lời.

Đợi thấy Tống đại quan nhân giục ngựa đi mới giật mình luống cuống giải thích:

“Tống công tử chờ đã, không phải ta có ý khinh thường ngươi. Ngươi chớ giận được không?”

Chỉ là Tống gia nào dám lưu lại, chỉ đơn giản cùng nàng vẫy tay rồi thúc mã chạy nhanh. Không ra chốc lát với cước lực Hắc Long Mã, hắn chủ tớ 2 người đã biến mất dạng.

Thiết tiểu thư lúc này mới ủy khuất mắt đỏ lên, ỉu xìu dẫn người về nhà.

...

“Chậc chậc, ranh con phong lưu thành tánh này vậy mà cũng có thể nói ra được mấy lời chí khí. Mặt trời mọc hướng tây nha!”

Nghe bên ngoài tiếng vó ngựa rộn ràng lão Chiêm cha con thò đầu ra chứng kiến mấy người nói chuyện không nhịn được chép miệng nói mỉa.

“Cha, ta thấy tiểu Tống người rất tốt nha. Không khéo ngươi hiểu lầm hắn.”

“Hừ, ngươi nha đầu này làm sao hiểu nhân tâm hiểm ác. Hắn dài ra bộ mặt phong lưu thế chắc chắn không phải người tốt, theo ta thấy tiểu tử này chỉ là dục cầm cố túng, thả con săn sắt bắt con cá rô mà thôi.”

Mặt đẹp = người xấu, hạ lưu.

Xảo Xảo đối với lão cha mình logic cũng là vô ngữ, trợn mắt hắn một cái rồi quay vào nhà.

Chỉ tiếc không gặp được đám sủng vật, cô nương buồn rầu than thở.

.......

Về đến Mai Viên Sơn Trang,

Gác cổng Lê lão đầu cho Tống Khuyết 2 người mở cổng nhân tiện báo tin:

“Thiếu gia, hôm qua có một vị họ Thiết cô nương đến tìm ngươi. Biết được ngươi không có ở nhà đã hẹn là lần sau sẽ quay lại.”

Tiểu nương bì này cũng thật sự chấp nhất, Tống đại quan nhân buồn cười bảo:

“Lê lão, lần sau nàng còn đến cứ báo rằng ta không có nhà cho ta. Nói rằng ta đi xung quanh các trấn phải mấy hôm nữa mới về.”

“Vâng, thiếu gia!”

Lê lão chính là 1 trong mấy người giúp việc còn ở lại Mai trang từ khi hắn mua lại từ tay Từ thiếu. Xem xét mấy người tính cách không tệ sau Tống lão gia cũng giữ lại mấy người làm việc.

Dặn dò lão đầu thay mình đuổi vị kia cô nương đi, 2 người liền nhanh chóng đi về phòng. Hôm nay 2 đường ngựa xe mệt mỏi hắn thấy cả người đều khó chịu, muốn tắm rửa một cái.

Xoa xoa đầu Husky cùng Manh Manh chạy ra đón, Tống lão gia hô lớn:

“Ngộ Không, cho lão gia nấu mấy món thanh đạm một chút, chuẩn bị cho ta cốc nước, chút nữa tắm xong ta uống.”

“Chít..chi” – Yes sir.

Tối hôm đó nghỉ ngơi, Tống Khuyết cũng thuận tiện rảnh rỗi quan sát một lần Hắc Thiết Trại.

Trong trại hết thảy bình thường, lão Nhiếp còn có thời gian thư thản ngồi uống rượu một mình ngắm trăng. Nhìn bóng dáng cô độc của hắn Tống Khuyết cũng thấy thương cảm.

Dù sao nỗi đau mất tất cả gia đình, vợ con không phải người nào cũng có thể thừa nhận được. Có thể nhịn được trong lòng thù hận không có điên rồ hành động, Nhiếp Phong tâm trí vượt xa thường nhân quá nhiều.

Đối với hắn an ủi có lẽ cũng là dư thừa, thích hợp để hắn một mình tĩnh lặng như này tốt nhất.

Tống đại quan nhân thở dài điều khiển Sơn Tước bay một vòng điều tra, không thấy gì khả nghi mới yên tâm trở về trong sơn động nghỉ ngơi.

Liên tiếp sau đó 2 ngày, đám công cụ, dược liệu phụ trợ luyện công lần trước đặt cũng được người mang tới. Lão Vân còn thuận tiện kiếm cho hắn một chồng thư tịch phật kinh đạo điển đủ cả, chữ nghĩa phía trên mờ ảo phiêu miểu, đủ để Tống lão gia tìm hiểu đến linh hồn thăng hoa.

Thiết Ngọc Nương cũng có đến qua một lần, nhưng đã được dặn dò Lê lão báo cho tất nhiên là thất vọng mà về.

......

Trong một khu sân kín biệt lập, Lý Tín nhìn trước Hùng Bá loay hoay dọn dẹp 2 cái nồi to đựng đầy hạt sắt tò mò cực kỳ. Nhịn không được hỏi:

“Đại ca, các ngươi đây là định làm gì?”

“Ta cùng Hùng Bá định luyện một môn võ công, thứ này cần người luyện nhất định phải ngồi trong chảo thiết sa nóng hấp thu trong đó thiết khí mới luyện được.”

Đang bận rộn pha chế dược cao Tống dược sư cũng không ngẩng đầu lên, hàm hồ đáp. Nghe hắn nói Lý Tín càng hiếu kỳ:

“Còn có như thế kỳ lạ võ công? Đại ca, uy lực thế nào?”

“Cầu kỳ như thế uy lực tất nhiên là chuẩn cmnr, luyện thành người cả thân như cương thiết, đao thương cũng khó mà nhập. Lợi hại đi?” - Tống Khuyết cười.

Lý Tín 2 mắt tỏa sáng:

“Đại ca, ta có thể luyện hay không?”

Đánh giá hắn từ đầu đến chân Tống lão gia khinh bỉ:

“Ngươi, có chịu khổ được hay không? Luyện này công không nói chịu đại hỏa nấu người, sau đó càng là cần người khác dùng thiết côn gõ lên trên người khắp các bộ phận. Tiểu tử ngươi có dám luyện? Nhìn 2 căn côn sắt dựng góc kia chưa?”

Quay đầu nhìn góc tường dựng 2 thanh gậy sắt dài gần 2m, một đầu tròn một đầu dẹt, sức nặng tuyệt đối không dưới mấy trăm cân Lý Tín không nhịn được nuốt cái ực.

Nhìn lại tay thô như mình bắp đùi Hùng Bá đang nhe răng cười, hắn toàn thân rùng mình.

“Đại ca, có chết người sao?”

Tống Khuyết buồn cười:

“Nếu chết người thì ai dám luyện, nhưng đau khổ dằn vặt thì không phải ai cũng nhịn được.”

Thực ra luyện này công phần lớn người đều chịu thương tật ám tàn. Nhưng tự tin có Tesseract giúp đỡ, Tống lão gia cũng không đem vấn đề này làm bối rối.

“Đại ca, ta muốn luyện.”

Nghĩ đến mình càng ngày bị bỏ lại càng xa, sau này khéo không thể giúp được đại ca, Lý Tín do dự một lát rồi cắn răng xin chết.

Ngạc nhiên đánh giá ánh mắt kiên nghị tiểu tử trước mặt, từ khi cha hắn chết lần đó đây mới là lần thứ 2 thấy hắn quyết tâm như thế, Tống Khuyết cũng không nỡ từ chối:

“Vậy ngươi cần về hỏi lại ngươi mẹ. Luyện này công sau đó ngươi ngoại hình sẽ có biến dạng, trở nên đen hơn, tay chân thô hơn cả Hùng Bá. Ngươi phải có chuẩn bị tâm lý.”

Nghe đến ngoại hình biến dạng Lý Tín cũng hơi hoang mang, nhưng nhìn trước mặt đại ca còn dám tu luyện, mình một thân bộ dáng tầm thường có gì không bỏ được, hắn kiên định quyết tâm chút nữa về phải thuyết phục lão mẹ một phen.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.