Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 107: Thu mua




Nghe Quan Hưng chân thành khuyên nhủ, Tống Khuyết cũng âm thầm gật đầu tán thành phẩm đức người này.

“Bá phụ không cần lo lắng, ta như đã muốn thành lập thương đội tất nhiên đã có suy xét chu toàn. Chỉ là một đám giặc cỏ thôi, không đáng để lo”.

“Ha ha, đại bá, xem ra ngươi còn chưa nhận ra vị này là ai tới!”

Lúc này ở bên cạnh Quan Vũ cười lớn nói, chỉ nghe hắn tiếp tục giải thích:

“Huynh đệ ta chính là dạo gần đây trong thành danh tiếng vang xa Tống Khuyết Tống thiếu hiệp. Chính là người đã một mình chém giết Trịnh Quân Thanh, chỉ là nho nhỏ bọn đạo trích mà thôi, còn không đủ Tống thiếu nhét răng”.

Lão Quan 3 người nghe vậy tinh thần chấn động, vội vàng chắp tay:

“Là lão phu ánh mắt thiển cận, ra mắt Tống thiếu hiệp”.

“Bá phụ không cần như thế khách khí, gọi ta Tống Khuyết hay a Khuyết đều được” – Tống đại quan nhân cười khoát tay.

“Không thể không thể, võ giả chúng ta đạt giả vi sư. Ta cũng không thể làm mất giang hồ lễ nghĩa”.

Quan Hưng tính cách có vẻ cổ hủ, sống chết không dám lấy giọng trưởng bối cùng hắn giao lưu. Cuối cùng khuyên mãi mới theo như Quan Vũ gọi Tống thiếu.

“Tống thiếu, ngươi thật sự muốn tiếp tay cái này Thuận Phong tiêu cục?”.

Nghe lão Quan hỏi vào chính đề, Tống Khuyết trầm ngâm trả lời:

“Chưa vội, bá phụ có thể hay không cho ta giới thiệu tỉ mỉ về tiêu cục”.

“Là ta hồ đồ”.

Quan Hưng cười cười vỗ đầu rồi bắt đầu giảng giải:

“Thuận Phong tiêu cục là do phụ thân ta sáng lập, cũng đã được hơn 30 năm. Lão phu xấu hổ không thể đem nó phát dương quang đại, bây giờ lại càng là muốn hủy đi gia nghiệp, thật sự có thẹn với tổ tiên”.

Lão Quan người lớn tuổi, bắt đầu đa sầu đa cảm bùi ngùi than thở, một hồi mới gạt đi khóe mắt tiếp tục nói:

“Làm Tống thiếu chê cười, bây giờ tiêu cục không còn được như lúc xưa nhưng dàn giáo chủ thể vẫn còn. Hiện tại trừ đi nhà chúng ta mấy người, tiêu cục vẫn còn tiêu sư 12 người, trong đó Nhất giai võ giả 3 người, còn lại cũng là thân thể khỏe mạnh tinh thông quyền cước.

Những người này đều có ít nhất 4 năm kinh nghiệm đi tiêu, người nhiều nhất đã có gần 20 năm kinh nghiệm, xung quanh Thanh Hà huyện 4 Trấn, 36 thôn con đường ta có thể khẳng định đều nắm rõ như lòng bàn tay.”

“Hơn nữa tính cả vật tư gồm ngựa 12 thớt, xe kéo 4 chiếc. Tống thiếu ngươi nếu muốn là có thể lập tức đi tiêu, không cần bổ sung thứ gì”.

“Tiêu cục những tiêu sư kia nếu như biết ngài đem Thuận Phong tiêu cục nhượng lại cho ta liệu có hay không sinh lòng bất mãn, muốn rời khỏi đội ngũ?”.

Tống Khuyết nghi hoặc hỏi, đây cũng là thứ hắn quan tâm nhất. Dù sao hắn mục đích lần này là con người chứ không phải Thuận Phong tấm này bảng hiệu, ai biết được những người kia suy nghĩ thế nào, nếu như biết Tống gia làm Tiêu đầu bọn họ phủi mông bỏ việc lúc đó hắn biết kêu ai.

Tiền ngược lại không quan trọng, chủ yếu là lại mất thời gian tìm kiếm.

“Tống thiếu yên tâm, bọn họ sẽ không có gì dị nghị.”

Quan Hưng lòng tin mười phần bảo đảm:

“Không nói còn lại những người này đều đối với Thuận Phong tiêu cục cảm tình sâu đậm, bọn họ còn đã cùng ta ký hiệp ước dài chừng, nếu như bỏ việc sẽ phải bồi thường một số tiền rất lớn. Tống thiếu không cần lo lắng.”

“Thì ra là thế. Không biết mọi người hiện đang ở đâu rồi?”.

Nghe hắn hỏi lão Quan ngượng ngùng cười:

“Trước đây còn có việc, mọi người đều tại đây tập trung luyện võ, nói chuyện. Nhưng tháng ngày gần đây vì quá khó khăn, ta cùng bọn họ thương thượng chỉ phát nửa tiền lương, họ cũng có thể rảnh rỗi thời gian đi làm thêm chút việc riêng kiếm thêm thu nhập”.

Hỏi thăm thêm mấy vấn đề nữa cho kỹ càng, cảm thấy cái này cũng không tệ Tống đại gia cũng không làm sao do dự, quyết định hỏi:

“Tốt, Thuận Phong tiêu cục điều kiện ta cảm thấy rất hài lòng. Bá phụ cho ta một cái giá, nếu thích hợp ta sẽ mua.”

“Cái này...”

Tuy là sớm quyết định bán, nhưng đến phút cuối này Quan Hưng vẫn còn nuối tiếc, trù trừ một lúc mới thở dài quay sang nhìn Quan Vũ cùng mình 2 nhi tử, âm thầm thương thảo xem giá bán thế nào.

Hồi lâu sau, Quan Vũ mới đứng ra thay hỏi:

“Tống thiếu, ngươi thấy giá tiền 500 lượng thế nào?”.

“Không thành vấn đề.”

Nhiều tiền lắm của Tống đại gia không cần suy tính sảng khoái đáp ứng con số này.

Ở sau lưng lão Quan một nhà 3 người nghe thế trên mặt phức tạp khó tả. Vừa vui vì có thể buông tay gánh nặng, sau này hàng tháng không phải lo bán đồ đạc trả lương nhân viên. Lại buồn vì sắp phải rời tay gia nghiệp tổ tiên, có thể nói trăm mối ngổn ngang.

Nhìn nhà bọn họ biểu tình, Tống Khuyết mỉm cười:

“Bá phụ, không biết bán đi tiêu cục rồi, sau này ngươi định làm gì?”.

Nghe hắn hỏi Quan Hưng cũng hơi thất thần, xoắn xuýt hồi lâu vẫn là không nghĩ ra câu trả lời, đành thở dài thực chất đáp:

“Ta hiện còn chưa nghĩ ra, đi đến đâu tính đến đấy chứ sao.”

“Ta muốn mời bá phụ cùng 2 vị đại ca thay ta tiếp tục quản lý tiêu cục, không biết mấy vị cảm thấy thế nào?”.

Đối mặt với Tống Khuyết vấn đề, lão Quan 3 cha con ngẩn người một lát liền kích động hỏi:

“Thật sự?”

“Thật, ta không có nhiều tinh lực đi quản lý chuyện này. Hồng ca đối với cái này cũng không quen thuộc, trái lo phải nghĩ cuối cùng ta vẫn cảm thấy ngài là thích hợp nhất nhân tuyển. Nếu mọi người đồng ý, mức lương dễ thương lượng”.

Có thể tiếp tục làm công việc yêu thích, hơn nữa không phải rời xa gia nghiệp tổ tiên, dù là trên danh nghĩa nó đã về tay người khác. Quan Hưng cùng hắn 2 nhi tử đã đủ cảm thấy hài lòng. 3 người nhìn nhau cười không khép được miệng.

“Tiền lương thì không cần, ý tứ ý tứ một chút là được rồi”.

Tâm tình thoải mái lão Quan cười sang sảng nói, Tống đại gia nghe vậy cũng buồn cười.

Đây là điển hình đi làm vì đam mê nha, nhưng hắn cũng không muốn chiếm người ta tiện nghi, lắc đầu:

“Việc nào ra việc đấy, như vậy đi. Ngài về sau tiếp tục thay ta làm Tiêu đầu, tiền lương so với bình thường tiêu sư hơn ít nhất gấp đôi. Cụ thể như thế nào mấy ngày nữa Hồng ca sẽ tính toán cụ thể. 2 vị đại ca trước tạm thời chấp nhận tạm làm tiêu sư bình thường”.

Có gì mà tạm hay không tạm.

Giá tiền này Quan Hưng 3 cha con đã là một trăm cái hài lòng, 3 người nhìn nhau cười tươi như hoa cúc. Đồng thời chắp tay hành lễ:

“Ra mắt lão bản!”.

“Ha ha”.

Tống Khuyết cũng bị bọn hắn chọc cười, khoát khoát tay:

“Bá phụ với 2 vị đại ca không cần đa lễ như thế, bình thường xưng hô là được. Bá phụ ngươi chút nữa cho ta đi tập hợp tất cả mọi người thông báo tin tức này. Tiền lương tháng này ta cũng sẽ phát đủ.

Còn nữa, mấy ngày nữa chúng ta sẽ có chuyến hàng đầu tiên đi Hoàng Diệp trấn, đợi Hồng ca chuẩn bị đầy đủ hàng hóa rồi sẽ thông báo thời gian cụ thể sau. Mọi người cứ chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào”.

Nghe đến Hoàng Diệp trấn, Quan Hưng liền nghĩ mở miệng khuyên. Nhưng nhớ đến trước mặt vị thiếu niên này đã từng tự tay chém giết một vị 5 giai võ giả liền đem tâm tư thu hồi. Trong lòng niềm tin cũng là nâng lên không ít.

Dù sao Hoàng Liên Sơn dãy núi đám kia sơn tặc đầu lĩnh thực lực cũng khá bình thường, chỉ tầm 1, 2 giai võ giả. Nếu không phải cậy đông người hơn nữa chiếm địa thế chi lợi, lão Quan cũng không biết sợ bọn chúng.

Hắn dù không bằng đời trước, bây giờ vẫn kẹt tại Nhị giai võ giả không tiến bộ. Nhưng hắn tự nhận đi tiêu nhiều năm kinh nghiệm giang hồ phong phú, thật đánh nhau lão Quan có 8 thành nắm chắc đánh chết đối phương mà mình còn sống.

Thanh toán cho lão Quan 500 lượng bạc, dặn dò hắn thêm mấy điều cần chú ý sau Tống Khuyết 3 người liền lên đường trở về.

“Hồng ca, ngươi liền tổ chức người đi mua sắm hàng hóa vật tư đi. Nhớ ra xem trong trấn hàng gì khuyết thiếu liền mua thứ gì, sau đó đóng lên xe tập trung ở...”

Nói dở câu, Tống đại quan nhân lại phạm vào khó khăn.

“Thôi trước bảo Quan bá phụ tạm thời gửi đồ nhà hắn đi. Ngươi lại có thêm nhiệm vụ nữa là đi mua một khu nhà rộng rãi làm tổng bộ mới của tiêu cục. Ưu tiên chọn gần khu Tây môn, càng rộng càng tốt”.

“Ngươi ngược lại dễ dàng, nghĩ ra việc liền đổ lên đầu ta. Ta cũng phải yêu cầu tiền lương”.

Vốn đã công việc bù đầu lại bị gánh thêm trọng trách, Chung Hồng bất mãn hô lớn.

Tống đại gia trắng mắt lườm hắn:

“Cho ngươi phát lương lúc đó ta thu ngươi tiền rượu, tiền ăn thế nào?”

Vốn còn cảm xúc sục sôi vùng lên đấu tranh đòi quyền lợi Hồng ca liền héo, lập tức đổi mặt hèn mọn cười quyến rũ:

“Chớ chớ, ta chỉ thuận miệng nói cho vui mồm, ha hả. Có việc giúp được a Khuyết ngươi làm ta vui còn không kịp đây, nói gì đến chuyện tiền nong”.

Không chịu thua không được, Tống gia rượu ngon ngoài đường không có, nếu bán có lẽ ít nhất cũng phải 15,20 lượng một bình. Bây giờ hắn ngày nào cũng liếm một bình đây, lương nào cho đủ. Tiện đà bổ sung:

“Chỉ cần rượu cấp đủ là được”.

Tống gia hừ lạnh, không thèm phản ứng hắn.

Nghe 2 người nói mà Quan Vũ ngứa ngáy không thôi, đến Tống gia hưởng qua mấy lấn hắn cũng là thèm gấp. Nhưng da mặt mỏng không dám thường xuyên ăn trực vì vậy nhìn Hồng ca ngày ngày được thưởng thức hắn cực kỳ đỏ mắt.

Nhưng có cách nào, sau này cần thường xuyên kiếm cớ đến chơi ăn nhờ ở đậu vậy.

Không rõ tâm tư của lão Quan, Tống Khuyết bỗng nhiên hỏi:

“Quan huynh, Hồng ca đã cùng ngươi nói chuyện trang viên ngoài thành Đông chưa?”.

“Ách... nói mới nhớ. Hồng ca đã cùng ta nói qua, lúc nãy để ý chuyện kia quá ta quên không nói cùng Tống thiếu.”

Quan Vũ đang ngẩn người nghĩ cách sang Tống gia ăn trực gặp Tống Khuyết bỗng nhiên quay sang hỏi liền giật mình, ngơ ngác một hồi mới vỗ đầu xin lỗi. Lập tức cho hắn giải thích:

“Trang viên đó ta biết đến, trong thành cũng khá có tiếng, là thuộc sở hữu của Từ thiếu. Chính là Huyện lệnh đại nhân cháu trai Từ Thế Thịnh, Tống thiếu ngươi muốn mua chỉ sợ khó.”

P/S: Đôi lời tác giả!!!

Kính chào các bạn độc giả thân mến,

Tính đến hôm nay ta đã đăng truyện được 2 tuần, được hơn 100c, 10k lượt đọc.

Khác với truyện convert, truyện sáng tác hoàn toàn là vì các độc giả người Việt mình phục vụ. Vì vậy ta hi vọng các huynh đệ ủng hộ tác nhiều hơn.

Không nhất thiết là phải buff đậu, mọi người có NP có thể đề cử cho ta, thấy nội dung hay chi tiết xử lý chưa được tốt mời comment phía dưới góp ý, hoặc chỉ cần một việc đơn giản là giúp ta vote điểm trên TruyenCV.

Mọi hành động dù là nhỏ của mọi người đều là sự động viên lớn lao đối với tác, để giúp ta có động lực sáng tác truyện một cách tốt hơn.

Xin cảm ơn và hi vọng chúng ta có thể đồng hành cho đến kết thúc câu chuyện.

Trân trọng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.