Chương 40
Mạc Mặc miệng còn hơi rượu, lẩm bẩm: “Có muỗi sao?”
Sau đó lập tức kết một kết giới, “Ta tuyệt đối sẽ không thất bại một phép thuật đến ba lần!”. Cô ấy nói như tuyên thệ, ánh sáng lại hiện lên, lần này ánh sáng chói hơn lúc nãy.
Nhược Nhất che mắt quay lưng đi, sau khi cô cảm nhận thấy ánh sáng dần yếu đi thì lại nheo mắt nhìn về phía Mạc Mặc. Nhược Nhất nhìn thấy một bóng người thoắt ẩn thoắt hiện trong ánh sáng, ánh sáng dường như cũng đang nỗ lực chống lại sức mạnh nào đó, cuối cùng ánh sáng trắng nổ ra như gương vỡ, Nhược Nhất chỉ nghe thấy hai tiếng “bép bép”, tất cả ánh sáng đều tan biến. Mạc Mặc vẫn đứng nguyên chỗ cũ, mặt trắng bệch.
Nhược Nhất nhìn Mạc Mặc, ngây người hỏi: “Cô đã thất bại ba lần rồi?”.
Mạc Mặc quay đầu, hơi rượu đã hết, trợn tròn mắt kinh ngạc, gương mặt tái xanh: “Nhan Nhược Nhất, tôi… lần này e là… ‘lật thuyền trong mương(*)’ rồi”.
(*) Ý là đi thuyền ở nơi không có sóng gió mà cũng lật, quá là xui xẻo.
Nhược Nhất không hiểu: “Lật thuyền trong mương?”.
Mạc Mặc quay vòng vòng tại chỗ, cố trấn tĩnh, cân nhắc câu chữ rồi nói: “Nói đơn giản là… tôi vốn tưởng rằng tôi chơi người khác, kết quả lại là vận mệnh chơi tôi…”.
Nhược Nhất không hiểu: “Rốt cuộc cô đang nói gì thế?”.
“Nói một cách đơn giản hơn”. Mạc Mặc nghiêm túc nhìn Nhược Nhất, hai mắt sáng rực nhưng gương mặt lại trắng bệch: “Tôi có rồi”.
Thời gian giống như bút vẽ vô tình trong quốc họa(*), phóng khoáng để lại một nét phi bạch(**).
(*) Quốc họa hay còn gọi là tranh Trung Quốc, là những bức tranh được vẽ trên lụa, giấy Tuyên Thành, có trục cuốn. Quốc họa là hình thức hội họa truyền thống của dân tộc Hán. Đề tài của các bức quốc họa là con người, sông núi, hoa cỏ, chim chóc… thể hiện sự nhận thức của cổ nhân về tự nhiên, xã hội và các lĩnh vực liên quan như chính trị, triết học, đạo đức…
(**) Một loại bút pháp đặc biệt trong thư pháp, giữa nét vẽ có những vết trắng. Phi bạch cũng là một biểu hiện điển hình của sự kết hợp hài hòa giữa hư và thực trong nghệ thuật quan truyền thống của Trung Quốc.
Nhược Nhất không thể tưởng tượng được, khi mình đang eo đau lưng mỏi thì một “nam tử” sắc mặt tái nhợt, nói với mình một câu nhẹ bẫng “Có rồi” sẽ khiến cô ngổn ngang cảm xúc như thế nào.
Nhưng bây giờ, cảm giác này thật sự có rồi… Tâm trạng của cô giống như bị nét phi bạch vô tình được vẽ ra, đầu óc cô trống rỗng.
“Ai làm?”. Nhược Nhất bình tĩnh nói: “Cô làm? Hay là hắn làm?”.
Mạc Mặc nghĩ một lúc, quả quyết nói: “Không phân trên dưới”.
Nhược Nhất đột nhiên cảm thấy miệng khô rát, cô quay người đi lấy chén trà, tay run run. Lúc đưa chén trà lên uống, Nhược Nhất run tay làm vỡ chén, cô không thèm quan tâm hông mình đang đau mỏi, chỉ vào mũi Mạc Mặc mà mắng: “Một chút thời gian như vậy cô cũng có cơ hội tạo ra trẻ con sao! Làm theo ý mình cái con khỉ! Cô sống buông thả quá mà!”.
Mạc Mặc cũng tức giận, đập vào cái tay đang chống nạnh của Nhược Nhất và nói: “Bộ dạng của cô thế này mà cô cũng dám nói tôi?”.
“Tên khốn nào đề xướng việc tận hưởng lạc thú trước mắt khiến tôi thành ra thế này hả? Cô gây thêm họa nữa đi! Thực ra cô là gián điệp, cô muốn để người Trung Quốc con đàn cháu đống ở đây đúng không? Cô muốn di dân à!”.
“Di cái con khỉ! Tận hưởng lạc thú trước mắt có gì không đúng, tôi chỉ là…”.
“Vui quá hóa buồn?”. Nhược Nhất lạnh lùng ngắt lời Mạc Mặc. Mạc Mặc bị chẹn họng, một người từ trước tới nay luôn ngang ngược như cô lúc này cũng chịu thua.
Mạc Mặc thở dài, ngồi phịch xuống bên cạnh Nhược Nhất, mặt nhăn nhó. Nhược Nhất lạnh lùng nhìn Mạc Mặc một lúc, cũng khổ não vô cùng. Hai người cùng than vắn thở dài, cuối cùng Nhược Nhất nói trước: “Là con của ai?”.
Mạc Mặc không nói, Nhược Nhất cũng không ép, một lúc sau, Mạc Mặc vẫn không trả lời, Nhược Nhất lại hỏi: “Cô còn có thể ở lại đây bao lâu?”. Nhược Nhất láng máng nhớ rằng Mạc Mặc từng nói với mình, cô ấy là phù thủy, trên người có linh lực chứ không giống Nhược Nhất, cô ấy không thể ở lại một thế giới khác quá lâu. Nhưng bây giờ Mạc Mặc đã mang thai, nếu muốn sinh đứa con ấy ra, quả thực không phải là chuyện có thể giải quyết trong thời gian ngắn.
Mạc Mặc nghĩ một lúc, nói: “Chưa đầy nửa tháng”.
Một chút thời gian như vậy, sao mà sinh được chứ. Nhược Nhất cắn môi, “Hay là, bỏ đi”.
Sắc mặt của Mạc Mặc lại tái nhợt thêm chút nữa.
“Cô muốn giữ đứa bé?”.
Mạc Mặc sờ bụng mình, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt nói: “Bỏ”.
“Vậy chúng ta tìm thời gian xuống Anh Lương sơn tìm y quán xem sao, là cô nhầm lẫn cũng nên”.
“Không nhầm được, ngày mai chúng ta sẽ đi”. Mạc Mặc nắm chặt tay, “Chuyện này không thể kéo dài được, cần bỏ thì phải bỏ ngay”.
“Nhưng ngày mai đi… Sau khi bỏ đứa bé, chắc chắn cô phải nghỉ ngơi một thời gian…”.
“Nhan Nhược Nhất”. Mạc Mặc cười, “Sau khi không còn thứ này, tôi lập tức có thể quay về rồi, còn phải ở đây nghỉ ngơi cái gì nữa. Yên tâm đi, tôi có sức mạnh thế nào cô là người hiểu rõ hơn ai hết”.
Nhược Nhất không bị câu nói đùa của Mạc Mặc chọc cười, cô im lặng quay đầu đi. Bởi vì cô không muốn lật tẩy chuyện Mạc Mặc đang giả vờ mạnh mẽ. Nhược Nhất nghĩ, nếu để mình biết thằng cha đó là ai, nhất định mình sẽ… nhất định sẽ… Thôi thôi, nghĩ đi nghĩ lại thì chắc là Mạc Mặc thích thằng cha ấy, nếu không, lúc này cô ấy cũng sẽ không im lặng bảo vệ hắn như vậy. Hơn nữa… với tính cách của Mạc Mặc, rốt cuộc chuyện này là lỗi của ai thì vẫn chưa thể biết được…
***
Sáng hôm sau, Nhược Nhất và Mạc Mặc dậy sớm, hai người định lén ra khỏi Anh Lương sơn, nhưng không ngờ giữa đường đi lại gặp Thương Tiêu. Nhược Nhất nhanh trí, lập tức nở nụ cười đáng yêu: “Tiêu hồ ly, chàng cũng đi dạo à?”.
Thương Tiêu lạnh mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của Mạc Mặc và Nhược Nhất. Nhược Nhất đẩy Mạc Mặc lên trước, cười nói: “Ha ha, hai người làm quen lại đi, thực ra cách đây mấy ngày ta mới biết Mạc Mặc chình là ca ca đã thất lạc nhiều năm của ta”.
Thương Tiêu lạnh lùng cười, Nhược Nhất lập tức ngoan ngoãn cúi đầu.
“Đi đâu vậy?”, Thương Tiêu lạnh lùng hỏi.
“Ở… ở trên núi lâu quá, muốn xuống thôn làng đông vui dưới núi đi dạo thôi mà”, Nhược Nhất ấp úng nói.
Thương Tiêu nheo mắt, thấy Nhược Nhất đảo mắt liên hồi, hắn biết chắc chắn Nhược Nhất vừa nói dối. Hắn đang định vạch trần thì có một giọng nói khác xen vào: “Ồ, thế thì tốt quá, trên Anh Lương sơn này đúng là quá vắng vẻ. Người trẻ tuổi nên thường xuyên tới những chỗ náo nhiệt”.
Tử Đàn ở cách đó không xa đi tới, đứng cạnh Thương Tiêu, liếc nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Mạc Mặc, rồi lại quan sát Nhược Nhất đang gượng gạo cười. Nàng cười nói như không có chuyện gì: “Một số chuyện gần đây thật sự khiến ta phiền lòng, vừa hay hôm nay ta rảnh, hai người đưa bà già này đi giải khuây được không?”.
Nhược Nhất giật giật khóe miệng, khó nhọc nói: “Được”, rồi bắt đầu nghĩ xem lát nữa phải cắt đuôi nàng ta như thế nào.
Từ Đàn càng cười tươi hơn: “Vậy Tiêu Nhi cũng đi cùng chúng ta chứ? Tuy yêu tộc đã chuẩn bị không ít sính lễ cho hôn lễ của đệ, nhưng Nhược Nhất là nữ tử loài người, đệ cũng nên chiều theo sở thích của muội ấy, tặng muội ấy một số tín vật đính ước của loài người chứ”.
Hôn lễ… tín vật đính ước… Nhược Nhất đỏ bừng mặt, Thương Tiêu im lặng một lúc nhìn Nhược Nhất, rồi nghiêm mặt nói: “Nên như vậy”.
Tử Đàn thấy không khí giữa hai người dần trở nên gượng gạo nên khẽ chạm vào cánh tay của Mạc Mặc. Mạc Mặc như sực tỉnh, nhìn Tử Đàn.
Tử Đàn chỉ nhìn Mạc Mặc, cười mà không nói. Ngay sau đó, Mạc Mặc liền cảm nhận được không khí gượng gạo, lẳng lặng tránh xa Nhược Nhất một chút. Chỉ là, nụ cười vốn rạng rỡ của Mạc Mặc lúc này trở nên cứng đờ.
Bốn người chậm rãi đi xuống núi. Nhược Nhất và Thương Tiêu đi phía trước, Tử Đàn phía sau khẽ nói với Mạc Mặc: “Nếu có chuyện khó xử thì cứ nói ra, chuyện lớn nhỏ ở Cửu Châu này ta đều có thể giúp được”.
Mạc Mặc gượng cười, nhưng đây không chỉ là chuyện của Cửu Châu, cô lắc đầu nói: “Không cần phiền phức”.
“Đã là thông gia thì việc gì phải khách sáo”.
Mạc Mặc vẫn gượng cười.
***
Trận chiến với Cửu Man tuy đã tàn phá không ít thôn xóm dưới Anh Lương, may mà thôn xóm lớn nhất này không bị phá hủy. Khắc phục hậu quả trong thời gian lâu như vậy, cuộc sống của mọi người cũng dần trở lại bình thường. Đúng lúc họp chợ sáng sớm, các quầy hàng bày bán đủ loại hàng hóa khiến con đường chật kín người, những tiếng mời mọc vang lên không ngớt.
Bốn người đi giữa chợ, cách ăn mặc của họ khác biệt hẳn với những người nơi đây nên thu hút sự chú ý của nhiều người. Tử Đàn tỏ ra rất hưng phấn, không biết kéo Mạc Mặc đi đâu.
Thương Tiêu vốn không thích những nơi ồn ào như thế này, hắn cau mày nhìn quanh một lúc rồi hỏi: “Nàng thích gì?”.
Thoáng cái Nhược Nhất đã không nhìn thấy Mạc Mặc đâu nữa, đang lo lắng thì bỗng nghe thấy Thương Tiêu hỏi như vậy, cô đỏ mặt, ấp úng hồi lâu rồi ngượng ngùng nói: “Chàng muốn tặng lễ vật cho ta thì sao lại hỏi ta, ừm… thực ra, chàng mua gì cũng được!”, Nhược Nhất run run nói một câu tình cảm.
Thương Tiêu bình tĩnh nhìn cô: “Nếu mua rồi không thích, nàng không được than vãn đâu đấy”.
Sắc hồng trên má Nhược Nhất dần tan, cô trợn mắt nhìn Thương Tiêu: “Thương Tiêu! Chàng là đồ hồ ly khốn kiếp…”. Không lãng mạn tí nào.
“Nói xem nàng muốn gì nào?”.
Nhược Nhất tức giận nói: “Ta muốn mỳ suông”.
Đôi mắt màu tím khẽ lay động, khóe miệng Thương Tiêu nhếch lên một nụ cười: “Muốn bao nhiêu?”.
Nhược Nhất vẫn tức giận: “Mỗi ngày một bát, đến tận lúc chết thì thôi!”.
“Được”.
Thương Tiêu vẫn giữ ngữ khí bình tĩnh lạnh lùng như vậy khiến Nhược Nhất lập tức nổi cơn tam bành, cô tức tới mức muốn đánh Thương Tiêu. Nhưng Nhược Nhất chưa kịp đánh thì cô đột nhiên nghĩ kỹ lại cuộc đối thoại của họ lúc nãy. Cô nắm lấy tay Thương Tiêu, ngẩng đầu nhìn hắn, gương mặt Thương Tiêu vẫn tràn ngập ý cười.
Lửa giận trong lòng Nhược Nhất liền tiêu tan, cô dần cảm nhận được hạnh phúc ngọt ngào. Cô cố kìm nén niềm vui, giả bộ tức giận nói: “Là chàng nói đấy nhé, mỗi ngày một bát! Dù cho cháy bếp cháy nồi cũng phải nấu cho ta!”.
“Ừm”.
“Nhưng cái đó chỉ là lời hứa, ta vẫn muốn có một tín vật”.
“Được”.
Nhược Nhất nhìn trái ngó phải. Lúc tìm thấy một tiệm ngọc, cô liền kéo Thương Tiêu vào đó nói với chủ tiệm: “Cho tôi miếng bạch ngọc tốt nhất, loại không có hoa văn trang trí ấy”.
“Được, cô nương xem miếng này thế nào?”. Chủ tiệm nghĩ hai người là khách quý nên thái độ phục vụ rất tốt, ông ta cầm ra một miếng ngọc trắng óng ánh rất đẹp. Nhược Nhất không biết gì về ngọc, cô quay sang nhìn Thương Tiêu. Thương Tiêu chỉ nói: “Chỉ cần nàng thích”.
Nhược Nhất nhếch miệng cười: “Ông chủ, khắc chữ trên đó cho ta”.
“Cô nương muốn chữ gì?”.
“Mỳ suông”.
Chủ tiệm giật giật khóe miệng: “Cô nương, không phải lúc nào cũng có thể mua được miếng bạch ngọc như thế này đâu, nó được nhập ở phương Tây về…”.
Nhược Nhất lại nhìn Thương Tiêu vẻ mong chờ. Thương Tiêu nói: “Chỉ cần nàng thích”.
Nhược Nhất vung tay đầy hào sảng: “Khắc đi ông chủ!”.
Cô cầm miếng ngọc bội khắc hai chữ “Mỳ suông”, thích thú đi ra khỏi tiệm ngọc trước vẻ mặt đau xót của chủ tiệm.
Tử Đàn ăn kẹo hồ lô, tay cầm người làm bằng bột mỳ, nho nhã đi về phía họ. Mạc Mặc đi sau với vẻ mặt vô cùng chán nản.
Nhược Nhất đột nhiên thấy kính trọng Tử Đàn. Tử Đàn nhìn thấy Nhược Nhất cầm ngọc bội trên tay, cười nói: “Ngọc này rất đẹp, nhưng nếu là nữ nhân dùng thì nó hơi thô”.
Nhược Nhất cười gọi: “Tiêu hồ ly”, rồi buộc ngọc bội vào bên hông hắn, chậm rãi nói, “Thứ này vừa là tín vật, vừa là lễ vật, chàng nấu mỳ suông cho ta cả đời, ta tặng cho chàng miếng ngọc khắc hai chữ ‘mỳ suông’. Nếu ngày nào đó chàng không nấu mỳ suông cho ta nữa, ta sẽ cất thứ này đi, không bao giờ cho chàng đeo nữa!”.
Tử Đàn và Mạc Mặc đều cười, Thương Tiêu thở dài: “Vụ làm ăn không mất vốn này của nàng rất tốt”.
“Tất…”. Giọng nói đắc ý của Nhược Nhất bỗng nhiên khựng lại, “Ồ, chẳng phải đó Vân Chử sao? Còn cả Thái Phùng nữa kìa! Người đi giữa…”. Sắc mặt Nhược Nhất biến đổi.
Thương Tiêu nhìn về phía ấy, ánh mắt liền trở nên lạnh lùng. Tử Đàn cắn một miếng kẹo hồ lô, ánh mắt cũng dần sắc bén.
Nhưng điều mà mọi người không nhận ra là Mạc Mặc lúc nãy vẫn ở đây mà giờ đã biến mất.