Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 5: Đất bằng nổi sóng




[Lần mô phỏng này đã kết thúc]

...

Khi ý thức khôi phục lại, Lý Phàm vẫn còn đang đắm chìm trong uy thế một kiếm kia của Đạo Huyền Tử.

"Thì ra, đây là tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn..." Lý Phàm rung động tràn trề.

Nếu như trước đây, Khấu Hồng giơ tay nhấc chân phá huỷ thành Huyền Kinh đã khiến Lý Phàm sợ hãi thở than, thì ở khoảnh khắc cuối cùng, Đạo Huyền Tử xuất kiếm lại khiến hắn cảm thấy bản thân thật bé nhỏ.

Như là con kiến đang đối mặt với dòng nước, dưới góc nhìn của mình, Lý Phàm không có cách nào giải thích cũng như chứng kiến được toàn cảnh một kiếm đó.

Nhưng dù chỉ nhìn thoáng qua, Lý Phàm vẫn cảm nhận được sự chênh lệch tuyệt đối giữa phàm nhân và tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đại viên mãn.

"Nếu không có Tiên Phàm chướng, e là cho dù mình có luân hồi vô số lần, dùng vô số mưu kế, thì cũng chẳng thể nào ảnh hưởng tới hai người này được." Lý Phàm thầm cảm thấy may mắn, nhưng đồng thời, cũng rất kinh hãi và nghi hoặc.

"Tiên Phàm chướng này rốt cuộc là thứ gì, tu tiên giả không phải là từ phàm nhân mà ra sao, tại sao một ngụm máu của phàm nhân lại khắc chế tu sĩ đến vậy?" Những điều này khiến Lý Phàm nghĩ ngợi miên man bất định một hồi.

Tuy nhiên, Lý Phàm nhanh chóng dằn lại những suy nghĩ này.

"Trước hết, mình nên tổng kết được mất từ lần này."

Quan sát từng cảnh tượng loé lên trên màn sáng, Lý Phàm thầm suy nghĩ.

"Trận đánh phục kích Đạo Huyền Tử và Khấu Hồng cơ bản đều diễn ra theo dự tính từ trước của mình. Đầu tiên, dùng đạn tẩm máu phàm nhân để tiêu hao thực lực của họ, tiếp theo, nhắc đến công pháp Kết Đan để khiến họ phân tâm, sau đó, dùng mưa máu khiến hai người bọn họ suy yếu đến tận cùng rồi mới bắt giữ..."

"Nhưng không ngờ rằng Tiên Phàm chướng lại khắc chế tu tiên giả mạnh đến thế, lập tức đã khiến Khấu Hồng thân tử đạo tiêu."

"Điều ngoài dự đoán, chính là quan hệ giữa hai người, mình vốn tưởng rằng chuyện huynh đệ trăm năm chỉ là nói quá, ai ngờ, chuyện này lại là thật. Lúc bị tập kích, Đạo Huyền Tử lớn tiếng nhắc nhở Khấu Hồng. Còn Khâu Hồng, khi biết bản thân khó thoát cái chết, cũng chủ động giao công pháp Kết Đan cho Đạo Huyền Tử."

"Đạo Huyền Tử chứng kiến Khấu Hồng bị ám toán mà chết, không kiềm lòng được mà chọn bỏ qua mạng sống, xuất ra một kiếm đồng vu quy tận để báo thù cho huynh trưởng... Chuyện này cho thấy, quan hệ giữa hai người họ đã vượt xa bình thường..."

"Nếu như vậy, lý do gì họ lại chém giết lẫn nhau. Chẳng lẽ chỉ vì một quyển công pháp Kết Đan?" Những nghi hoặc không lời giải liên tục hiện ra trong đầu Lý Phàm.

Bất chợt, hắn nhớ lại màn đối đáp giữa hai người.

"Đại đạo Kim Đan, có ta thì không có người..." Lý Phàm lập tức suy đoán, "Tiên pháp không thể tu luyện chung sao..."

"Huynh đệ thân thích đã như vậy, tu tiên giới ngoài kia sẽ còn đến mức độ nào nữa?"

Lý Phàm có cảm giác rằng tu chân giới ở thế giới này có lẽ khác hoàn toàn so với trong tưởng tượng của hắn.

"Mặc dù phía trước có bao nhiêu hung hiểm, mình cũng sẽ không bao giờ lung lay. Huống hồ, mình còn được "Hoàn Chân" trợ giúp, chỉ cần mình đủ cẩn thận thì chẳng khốn cảnh nào có thể làm mình e ngại."

Tâm tình xao động một hồi, Lý Phàm củng cố lại quyết tâm lần nữa.

"Ở Tiên Tuyệt chi địa này, muốn tìm kiếm Tiên đạo thì biện pháp vẫn phải là hai người Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử. Lần trước, mình lựa chọn tấn công họ, vậy bây giờ, chỉ có thể thử lôi kéo một trong hai người." Đầu óc nhanh chóng vận chuyển, Lý Phàm đã nghĩ ra mấy biện pháp lôi kéo khả thi.

Dù đối phương là hai vị tu sĩ Trúc Cơ cao cao tại thượng nhưng Lý Phàm vẫn không sợ hãi chút nào. Thậm chí, nói thẳng ra là Lý Phàm chẳng thèm xem họ là "đối thủ".

Không phải Lý Phàm hắn kiêu ngạo, mà là do "Hoàn Chân" quá nghịch thiên!

Chỉ với tu vi Trúc Cơ Kỳ thì làm sao biết trước mọi việc trong 50 năm tới, làm sao có được vô số cơ hội thử nghiệm?

Sau khi kết thúc mô phỏng, Lý Phàm vẫn lựa chọn mục tăng tốc nạp năng lượng như lần trước.

Danh tính: Lý Phàm

Cảnh giới: Người phàm

Tuổi sinh lý: 20/86

Tuổi tâm lý: 216/1080↑

Tiến độ bổ nạp lượng hoá hư: 30%

"Lần này, giới hạn tuổi tâm lý chỉ tăng thêm vài chục năm, xem ra gần đạt đến mức giới hạn cao nhất rồi." Lý Phàm sớm chuẩn bị tâm lý cho chuyện này nên không để ý lắm.

"Nếu tính cả đời đầu trước khi chuyển kiếp thì đây đã là đời thứ 5 của mình rồi. Con đường cầu Tiên sao mà gian nan." Lý Phàm cảm thán. "Mong rằng 50 năm này sẽ không vô ích."

Lý Phàm bắt đầu hành trình chờ đợi Tiên nhân 50 năm lần thứ hai.

Trình tự thông thường vẫn đều như trước, chỉ cần tiến hành theo từng bước.

Thi cử, trúng cử, làm trạng nguyên.

Làm Huyện lệnh, khai thác khoáng sản, chế tạo súng.

Sau khi giết rồi thay thế Lang Gia Vương, Lý Phàm càng ngày càng nóng nảy.

Mười năm là quá dài, chỉ cần một ngày không thể chiếm lấy thiên hạ là một ngày hắn phải chui rúc ở đất Giang Nam. Nếu như hắn có thêm 50 năm để điều động cả thiên hạ thì chắc chắn tỉ lệ thành công của kế hoạch bắt giữ Tiên nhân sẽ tăng thêm một phần.

Vì vậy, Lý Phàm quyết định cử thân tín vào cung hạ độc mãn tính cho Hoàng đế.

Nhưng nào ai ngờ, chính quyết định này đã khiến mọi thứ rối tung.

Thì ra, tuy việc thân tín của Lý Phàm hạ độc vua không bị phanh phui nhưng thân thể đang trẻ tuổi khoẻ mạnh lại đột ngột ốm yếu khiến cho Hoàng đế sinh nghi.

Ông ta hoài nghi có người đang thầm hãm hại mình. Đối tượng chính mà ông ta hoài nghi lại là huynh đệ thân cận nhất, Lang Gia Vương.

Điều này dẫn đến việc: Năm 7 sau Lưu Điểm, khi hoàng đế bệnh nặng sắp chết, ông ta không truyền ngôi cho Lang Gia Vương mà lại truyền ngôi cho một kẻ trước giờ luôn bất cần đời là Nhữ Nam Vương.

Cũng may, Lý Phàm kịp nhận được tin từ thân tín trong cung. Sau đó, hắn hành động ngay lập tức.

Cùng lúc, hắn sai thuộc hạ đi ám sát Nhữ Nam Vương đang trên đường hồi kinh; mặt khác, hắn mượn danh nghĩa Lang Gia Vương, tuyên bố Hoàng đế bị gian thần hãm hại. Lấy cớ "dẹp phản loạn", hắn dẫn theo quân đội do bản thân gầy dựng mấy năm nay, ngày đêm vào kinh. Trước khi mọi người kịp phản ứng, hắn đã kịp thời dùng vũ lực đánh chiếm triều đình.

Tất nhiên, thủ đoạn kịch liệt như vậy đã để lại nhiều hậu quả khó lường.

Đầu tiên là việc các vị đại thần trong triều không phục. Di chúc của Hoàng đế là truyền ngôi cho Nhữ Nam Vương, những chuyện Lang Gia Vương đang làm há chẳng phải là tạo phản hay sao? Các vị đại thần tuy bị quân lực của Lý Phàm chấn nhiếp, không thể phản kháng công khai. Nhưng bằng mặt không bằng lòng, họ vẫn bãi công suốt ngày. Thậm chí, có người còn tích cực liên hệ chư hầu các nơi, muốn họ dẫn quân tiến về kinh đô "lặp lại trật tự". Tất nhiên Lý Phàm cũng không mềm lòng, ra lệnh chém đầu một đám người thị chúng. Sau lại nhận được sự trợ giúp từ cha vợ tiện nghi, Thủ tịch Đại học sĩ, qua mấy tháng, Lý Phàm cũng nhọc nhằn ổn định được thế cục.

Cũng mấy tháng này, khắp các nơi trong Đại Huyền Quốc đều gió nổi mưa phùn. Chư hầu các phương đều tuyên bố tự lập, không thèm tuân theo mệnh lệnh triều đình.

Vì vậy, Lý Phàm đành phải xuất binh bình định loạn cục.

Dù súng ống có ưu thế lớn nhưng số lượng súng vẫn có hạn. Hơn nữa, do Đại Huyền Quốc bao la rộng lớn nên việc di chuyển khắp nơi cũng trở nên khó khăn hơn.

Hết chiến sự rồi chính sự làm cho Lý Phàm sứt đầu mẻ trán.

Cứ bận rộn trước sau như vậy, trải qua thời gian dài, năm 20 sau Lưu Điểm, Lý Phàm mới giải quyết triệt để loạn trong giặc ngoài.

Bây giờ tính ra, ở kiếp này, hắn thống nhất thiên hạ còn muộn hơn mấy năm so với kiếp trước.

"Vẫn phải cẩn trọng làm đầu, vẫn nên duy trì tiến độ bình thường a." sau khi mọi thứ đã đâu vào đấy, Lý Phàm mới bất đắc dĩ thở dài, đây là kinh nghiệm xương máu dành cho hắn. "Sai một li, đi một dặm. Có quá nhiều biến số xảy ra, nếu như mình biết trước tất cả thì đã tiết kiệm được rất nhiều thời gian."

Cũng may, chuyện này chỉ như một gợn sóng nhỏ, không ảnh hưởng lớn đến toàn cục.

Sau khi mọi việc đã trở lại quỹ đạo, bánh răng thời gian quay nhanh về phía trước, chớp mắt, năm 35 đã đến.

Một năm này, Lý Phàm rời thành Huyền Kinh, không quản xa xôi nghìn dặm mà tự mình đi đến Vực Sâu phương Đông.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.