Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 39: Bài học tu tiên đầu tiên




Trong mười ba người tiến vào pháp trận trung tâm, ngoại trừ Lý Phàm, còn lại đều là thiếu niên mười mấy tuổi.

Bọn hắn đã được dặn dò, không dám nói chuyện tùy tiện, chỉ dùng ánh mắt hưng phấn và tò mò dòm ngó mọi thứ xung quanh.

Trong nháy mắt đi vào pháp trận, cảnh vật xung quanh bọn họ đã hoàn toàn khác biệt với Lưu Ly Đảo.

Giống như từ phố xá sầm uất đi vào núi sâu trong nháy mắt, bốn phía cây cối tươi tốt, tràn trề xanh biếc, chim và côn trùng kêu vang không dứt.

Xa xa nhìn lại, từng dãy núi lượn quanh, núi non trập trùng.

Một trận gió nhẹ thổi qua, thanh âm xào xạc không ngừng vang vọng.

Lý Phàm bọn hắn giờ phút này đang đứng dưới chân núi.

Ngẩng đầu nhìn lên, đỉnh núi ẩn hiện trong mây mù dày đặc, không thấy bóng dáng.

Mọi người giẫm thang đá cổ xưa leo lên trên, liên tiếp hai canh giờ không dừng lại.

Những thiếu niên này đều có thể chất không tầm thường, trèo lâu như vậy thế mà ngay cả một hơi thở gấp cũng không có.

Ngược lại, Lý Phàm đã là đầu đầy mồ hôi, chỉ có thể miễn cưỡng có thể đuổi kịp không đuổi kịp, dù sao tuổi của hắn cũng không còn nhỏ, đã lâu không rèn luyện thân thể,

Lại qua một canh giờ, mọi người rốt cuộc cũng lên được đỉnh núi.

Đỉnh núi chẳng qua chỉ là một khoảng đất trống nho nhỏ, mọi người đứng tản ra nên có chút chật chội.

Đỉnh núi này là nơi cao chót vót nhất của dãy núi, nhìn ra bốn phía, tất cả đều là một mảnh biển mây trắng xóa.

Gió thổi từng cơn, biển mây quay cuồng, ngẫu nhiên lộ ra ngọn núi nào đó trông như hải đảo trên biển.

Tất cả những thiếu niên này đều sinh ra và lớn lên trên biển, làm sao có thể nhìn thấy cảnh tượng ngoạn mục này.

Giờ phút này tất cả đều kinh ngạc nhìn xuất thần.

Còn với Lý Phàm mà nói, cảnh này cũng chỉ là bình thường. Ngược lại, hắn híp mắt nhìn chằm chằm mặt trời trên bầu trời nhìn một lát.

Bọn họ tiến vào trong trận pháp đã hơn nửa ngày, vị trí của mặt trời này vẫn chưa từng thay đổi.

Xem ra hẳn là một loại thủ thuật che mắt nào đó.

"Phong cảnh này thế nào?" Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên bên tai mọi người.

Các thiếu niên giật nảy mình, sau đó tất cả đều lập tức kịp phản ứng.

"Ra mắt tiên sư!" Bọn hắn khom người chào hỏi.

Lý Phàm cũng hành lễ theo.

Người tới đương nhiên là Hà tiên sư trấn thủ Lưu Ly Đảo.

Người này nhìn qua chỉ chừng ba mươi tuổi, mặc một thân quần áo màu xanh.

Mặt mày hiền lành, vẻ mặt tươi cười, thật là hòa ái, nghiễm nhiên là một bộ dáng hiền lành, nhân hậu.

Thấy vị tiên sư này không đáng sợ như trong lời đồn, trong đám thiếu niên này, có người liền mạnh dạn trả lời: "Nơi này phong cảnh tuyệt đẹp, không hổ là thánh địa tiên gia.”

"Ta chưa bao giờ thấy qua kỳ cảnh như vậy, khiến lòng người trào dâng như thuỷ triều."

......

Hà tiên sinh cười tủm tỉm gật đầu, nói ra lại làm cho đám thanh niên ở đây đột nhiên yên lặng lại: "Khi ta mới đến Lưu Ly Đảo, ngọn núi này chỉ có độ cao xếp chót cả dãy núi, cách xa dưới biển mây.”

Các thiếu niên bị lời nói của Hà tiên sinh đè ép, trầm mặc hồi lâu, mới có người mở miệng khen ngợi: "Thần thông của tiên sư thật không thể tưởng tượng nổi, vậy mà có thể kéo dài cả ngọn núi.”

Hà tiên sinh nhịn không được cười lên: "Một tu sĩ Trúc Cơ kỳ nho nhỏ như ta sao có thể có năng lực bực này.”

Thiếu niên vừa mới nịnh nọt nhất thời đỏ mặt, cúi đầu xấu hổ.

Đám người còn lại đều hai mặt nhìn nhau, không biết lời này của Hà tiên sư là có ý gì.

Trái lại, Lý Phàm nhìn vô số ngọn núi trong biển mây này, như có điều suy nghĩ.

"Các ngươi có biết, sông núi trên thế gian cũng sẽ như con người, dần dần cao lên không?" Hà tiên sư không thừa nước đục thả câu nữa, chậm rãi nói.

Các thiếu niên nghe được lời này, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt khó có thể tin được.

"Thật không thể tin được..."

"Thật... Thật như vậy? Chẳng lẽ những núi lớn sông dài này cũng đều là vật sống hay sao? ”

Tuy rằng chuyện sông núi cũng sẽ lớn lên quá mức dọa người, nhưng người nói ra lời này lại là tiên sư cao cao tại thượng, các thiếu niên tự nhiên lựa chọn tin tưởng.

Chỉ là sắc mặt nhao nhao trắng bệch, trong lúc nhất thời khó có thể tiếp nhận.

Sau đó, Hà tiên sư lại nói tiếp: "Có một số ngọn núi, nhìn như cao vút, kì thực số mệnh đã hết, cả đời không thể tiến thêm một bước nữa. Có một số bây giờ chỉ là một sườn đất nhỏ, nhưng tiềm năng vô hạn, làm sao biết, một vài năm sau đó, chúng có thể phát triển thành cột trụ chống trời hay không?"

"Giống như ngọn Thiếu Vi Sơn dưới chân này, ngày đó không hề bắt mắt chút nào, nhưng mà chỉ qua mấy chục năm, đã có thể vượt lên tất cả những ngọn núi khác rồi."

"Tất nhiên, đa phần những ngọn núi bên dưới biển mây này, từ đầu đến cuối, chỉ có thể là vật làm nền, yên lặng ngưỡng mộ những ngọn núi trên biên mây."

"Núi cũng như vậy, huống chi con người?"

"Ngày hôm nay, các ngươi may mắn được tiến vào Linh Trì, tẩy sạch một thân chướng khí. Có thể bước lên tiên đồ hay không, thậm chí có hi vọng trường sinh đại đạo, ngày sau sẽ có thành tựu gì, toàn bộ đều dựa vào tạo hóa của riêng mình.”

Nhìn một đám thiếu niên vẻ mặt mê mang, mơ mơ màng màng, Hà tiên sư thở dài.

"Bất kể ngày sau như thế nào, hôm nay cần toàn lực ứng phó. Nói đến thế thôi, các ngươi đi đi! ”

"Hà tiên sư, xin hỏi Tịnh Thể Linh Trì này ở nơi nào?" Có thiếu niên tuy rằng không thể hiểu được ý tứ trong lời nói của Hà tiên sư nhưng tóm lại vẫn nghe hiểu cuối cùng cũng có thể tiến vào Tịnh Thể Linh Trì .

Dù sao bọn hắn vẫn còn tâm tính tuổi trẻ, vì thế nóng lòng muốn thử, lên tiếng hỏi.

"Ở đó!" Hà tiên sư lạnh nhạt nói.

Mọi người nhìn theo phương hướng đó, nơi được Hà tiên sư chỉ đến rõ ràng là chỗ dôi ra chỉ một tấc vuông nằm trên vách đá vạn trượng đối diện đỉnh núi!

"Tiên sư chẳng lẽ nói giỡn sao?" Có một vị thiếu niên nhất thời nhịn không được la hoảng lên.

Hà tiên sư biến sắc, hừ lạnh một tiếng, cũng không thấy hắn làm động tác gì, đầu lâu của vị thiếu niên kia liền bay lên cao, thân hình thì ầm ầm ngã xuống.

Máu tươi phun ra, văng tung tóe vào khắp người xung quanh.

Một màn đột nhiên này làm cho một đám thiếu niên sợ ngây người.

Có người sợ hãi muốn kêu to, nhưng gắt gao che miệng mình lại, chỉ là cả người run rẩy, sắc mặt trắng bệch.

Có người trực tiếp sợ tới mức cả người mềm nhũn, ngã xuống đất.

Có người lập tức quỳ xuống, dập đầu tạ tội với Hà tiên sư .

"Lại dạy cho các ngươi thêm một bài học, ngày khác bước lên con đường tu hành, ánh mắt cũng cực kỳ trọng yếu. Người nào có thể khi nhục, người nào không thể đắc tội, cái gì có thể nói, cái gì không thể nói, đều phải suy nghĩ rõ ràng. Đừng đợi đến ngày sau thân tử đạo tiêu, trách ta hôm nay không có nhắc nhở các ngươi." Hà tiên sư thay đổi hình tượng lão hảo nhân trước đó, lạnh lùng nhìn một đám thiếu niên.

Lý Phàm xem vở kịch hay này, nhìn các thiếu niên phản ứng khác nhau, biết bài học này của Hà tiên sư tất sẽ lưu lại ấn tượng cực sâu cho bọn họ.

Đừng nói những thiếu niên này, Lý Phàm hắn nghe Hà tiên sư nói như vậy cũng hiểu thêm được đạo lý.

Hắn khom người vái Hà tiên một cái thật sâu, thật lòng nói: "Thụ giáo.”

Sau đó hắn xoay người, đi đến sườn núi.

Vách núi vạn trượng phía trước, chỉ cần giẫm vào khoảng không thì ắt sẽ tan xương nát thịt.

Lý Phàm chẳng dừng lại hay do dự chút nào, mặt không đổi sắc, một cước bước ra.

Hắn không có ngã xuống, biển mây vạn trượng phía trước tựa như có ý thức, quay cuồng hội tụ dưới chân Lý Phàm, vững vàng nâng đỡ bước chân hắn.

Một chân còn lại cũng bước ra, sau khi đứng vững, Lý Phàm liền được mây trắng cuồn cuộn bọc lấy, bay đến sâu trong biển mây.

Hà tiên sư nhìn bóng lưng Lý Phàm, nhịn không được lẩm bẩm nói: "Tâm tính tuyệt hảo, chỉ tiếc, tuổi quá lớn!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.