Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 31: Thu hoạch lớn quay về Lưu Ly




Dưới Ánh trăng lạnh lẽo, một đám thuyền viên trên Thương Viễn Hào đều hai mắt đỏ bừng, thở hổn hển.

Cho đến bây giờ, bọn hắn giống như đang ở trong mơ.

Mười sáu cái rương lớn chứa đầy vàng bạc châu báu, cứ như vậy an tĩnh nằm trên boong tàu.

Có vài người vẫn lo lắng, tự véo mình, cảm nhận được đau đớn, rồi lại nhìn chằm chằm châu báu chất đầy dưới đất, một khắc cũng không nỡ rời mắt.

Lý tiên sinh kia thế mà không nói khoác!

Hắn quả nhiên có thể giúp mọi người thắng lợi trở về!

Chẳng qua là, trình độ "thắng lợi" này còn vượt xa tưởng tượng của mọi người!

Trong rương có các loại đồ ngọc, vàng bạc, châu báu rực rỡ muôn màu, làm cho tất cả mọi người nhìn hoa cả mắt.

Bọn họ ra khơi bắt cá kiếm sống đã nửa đời người, cho dù là trong giấc mộng đẹp nhất cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng mộng ảo đến vậy.

Còn Trương Hạo Ba lại càng đại óc trống rỗng.

"Thế mà lại là thật, tên kia vậy mà thật sự có thể tìm được châu báu chìm dưới đáy biển! Loại bản lĩnh này, loại bản lĩnh này..."

Sống ở Lưu Ly Đảo hai mươi mấy năm, Trương Hạo Ba tự nhiên biết rõ trên đời ngoại trừ tiên sư ra, còn có một ít phàm nhân bình thường cũng nắm giữ đủ loại năng lực không thể tưởng tượng nổi.

Ví dụ như có thể giao tiếp cùng chim bay trên trời, ví dụ như có thể dự đoán trước tai nạn, ví dụ như có thể nín thở trong thời gian dài, rong chơi dưới đáy biển, lại ví dụ như Triệu quản sự có thể thấy rõ thật giả hư thực của ngươi khác.

Những loại dị nhân này dù sao cũng là rất ít, bọn họ nếu không phải đảm nhiệm chức vụ trên các đảo thì cũng là được các tiên sư thu làm nô bộc, mang đến Vạn Tiên Đảo.

Thật sự hiếm thấy.

Trăm triệu lần không nghĩ tới, Lý Phàm này thế mà cũng là dị nhân như vậy!

Trương Hạo Ba bỗng nhiên nhớ đến, Lý Phàm này hình như vừa mới chuyển đến Lưu Ly Đảo không lâu, chẳng lẽ chỉ là vì hòn đảo cũ bị bão phá hủy nên hắn mới bị ép di chuyển đến nơi này? Khó trách chỉ là cư dân mới mà Triệu quản sự lại nhìn hắn bằng con mắt khác!

Tất cả mọi thứ đều thông suốt!

Trương Hạo Ba lúc này lại hối hận không thôi.

"Trương Hạo Ba a Trương Hạo Ba, khó có được cơ hội gặp gỡ quý nhân, ngươi không nắm chắc thì thôi, lại còn buồn cười cho rằng đối phương tới cướp đội tàu nhỏ bé này của ngươi!"

Trương Hạo Ba càng nghĩ càng hối hận, hận không thể trực tiếp tự tát mình hai cái.

"Không được, phải nhanh chóng đi xin lỗi! Ngay lập tức, ngay bây giờ! Loại dị nhân này cho dù đi đến đâu cũng là khách quý, nếu sau này hắn có quyền có thế mà ghi hận việc ta tác oai tác quái mấy ngày nay thì..."

Trương Hạo Ba giật thót cả mình, liền muốn đến phòng Lý Phàm thỉnh tội.

"Ồ, hay là ta cảm giác sai? Tại sao ta cảm giác những cái rương này giống như bị ngâm trong nước chưa lâu? ”

"Nói đến cũng kỳ, lúc chúng ta trục vớt cũng không thấy xác tàu đắm."

"Hẳn là được ám lưu dưới đáy biển cuốn tới nhỉ? Hoặc là bị bão cuốn lên trời, sau đó rơi xuống vùng biển này? ”

"Quản nhiều như vậy làm gì, chỉ cần những tài bảo này là thật là được."

Trong tiếng bàn tán xì xào của thuyền viên, Trương Hạo Ba vội vã rời đi.

......

Trong phòng, Lý Phàm vẻ mặt ôn hoà đuổi Trương Hạo Ba đi, duỗi thân thể mệt mỏi ra.

Mười sáu rương châu báu kia đương nhiên là được hắn đích thân ném xuống.

Một mình lái thuyền đi tới một vùng biển không người, phát động Thái Diễn Chu, lấy một phần nhỏ tài bảo mà hắn đã cướp đoạt từ Đại Huyền ra, ném vào trong biển, cuối cùng phát ra tín hiệu để cho người của Thương Viễn Hào đến trục vớt.

Mấy cái rương cũng thật nặng, nếu không phải mấy tháng nay hắn luôn luôn tu hành "Huyền Hoàng Thanh Tâm Chú", hơn nữa lại được thiên địa linh khí vô hình tẩm bổ, khí lực lớn hơn rất nhiều, chỉ sợ một mình hắn thật đúng là không nhấc nổi.

Dù là như thế, sau khi xong chuyện, toàn thân Lý Phàm đều ê ẩm.

"Lần đầu tiên tiên phải lớn tiếng doạ người, làm một trận lớn cái đã. Sau này không cần ném ra nhiều như vậy." Lý Phàm thầm tính toán trong lòng.

Còn về Trương Hạo Ba...

Lý Phàm căn bản cũng không để trong lòng.

Đối với Trương Hạo Ba, chức vị thuyền trưởng đội tàu là vốn liếng để hắn an thân lập nghiệp trên đời. Đột nhiên có người đến muốn cướp đoạt, nếu hắn không có phản ứng gì thì mới kỳ quái.

Huống chi thủ đoạn hắn dùng đối với Lý Phàm mà nói đúng là ngây thơ cùng buồn cười.

Đổi lại là Lý Phàm, hẳn là mười mấy ngày trước chỉ chuyện trò vui vẻ, ẩn mà không phát. Đợi đi đến sâu vào biển rộng, đợi đối phương dần mất cảnh giác thì lặng lẽ thừa dịp ban đêm lẻn vào trong phòng, một đao đoạt mạng.

Sau đó ném vào biển rộng mênh mông, chết không có đối chứng.

Cho dù thật sự có dị năng có thể tìm được tài bảo, nhưng dù sao đối phương cũng chỉ là người mới tới Lưu Ly Đảo, không có chỗ dựa. Trước khi không tìm được chứng cứ xác thực, ai lại vì một người ngoài, hơn nữa còn là một người chết, mà thật sự xé rách da mặt với một thuyền trưởng có mấy chục thủ hạ trung thành đây?

Lùi một vạn bước mà nói, nếu Triệu quản sự thật sự quyết tâm trách phạt thì cũng chỉ bị mất vị trí thuyền trưởng.

Cần biết rằng, Lưu Ly Đảo cũng không có luật nào nói giết người phải đền mạng.

Tiên sư chỉ cần Lưu Ly Đảo có thể ổn định nộp vật tư lên mà thôi.

Cho nên trong mắt Lý Phàm, căn bản không có lý do không động thủ.

Đáng tiếc, Trương Hạo Ba không phải là Lý Phàm.

Hắn không có loại quyết đoán này.

Nói trắng ra, hắn chỉ là một ngư dân thuần phác mà thôi.

Đội tàu hắn coi trọng, đối với Lý Phàm cũng chỉ là một bàn đạp nhỏ trong kế hoạch mà thôi.

"Kẻ an nhàn sao biết người chí lớn." Lý Phàm lắc đầu, bỏ lại chuyện này ra sau đầu, tĩnh tâm khổ tu Thanh Tâm Chú.

......

Thương Viễn Hào sau khi tìm được châu báu cũng không câu cá nữa. Lập tức xoay mũi tàu, trở về Lưu Ly Đảo.

Dù sao lần thu hoạch này lớn như vậy, một ngày không an toàn trở về đảo, toàn thể thuyền viên một ngày đều không được an tâm.

Triển khai toàn bộ tốc lực, chỉ trong hai ngày, Lưu Ly Đảo đã ở trước mắt.

"Sau khi trở về, trước tiên không nên cập bến. Lưu Tam, ngươi lặng lẽ lội xuống nước, sau đó đi tới phủ của Triệu quản sự thông tri hắn, bảo hắn đích thân phái người đến kiểm kê." Trương Hạo Ba trịnh trọng phân phó đám người.

Nếu như không có gì ngoài ý muốn, trong các đội tàu ra khơi lần này, hẳn là bọn họ kiếm được nhiều nhất.

Dựa theo quy tắc, bọn họ có thể được chia năm thành!

Người ngoài kiểm kê, ai dám cam đoan sẽ không phát sinh chuyện ăn bớt, cố ý tính sót?

Ít hơn một chút bọn họ đều sẽ đau lòng vô cùng.

Không phải người một nhà, trước giờ không yên lòng.

Một đám thuyền viên cũng nhao nhao gật đầu, nhìn thấy nhân viên phụ trách kiểm kê trên đảo đi tới, lập tức đề phòng.

"Trương Hạo Ba, ngươi có ý gì? Sao không cho chúng ta lên tàu?”

Đối phương hình như có mâu thuẫn với Trương Hạo Ba, trong lời nói ẩn giấu vẻ tức giận.

Trương Hạo Ba không thèm để ý tới.

Đối phương thấy Trương Hạo Ba không có phản ứng, càng thêm trào phúng: "Nhìn thuyền các ngươi ngập nước, chỉ sợ lần này trở về tay không nha. Xem ra chức thuyền trưởng của ngươi cũng đã đến hồi kết thúc rồi. Sau này nếu thật sự không lăn lộn nổi, có thể đến tàu của ca ca. Đảm bảo không để cho ngươi chết đói! ”

Thuyền viên Thương Viễn Hào nghe thấy lão đại bị nhục, lập tức giận dữ, nhao nhao muốn phản bác.

Lại bị Trương Hạo Ba ngăn lại.

Sau đó, cho dù đối phương nói cái gì, Trương Hạo Ba đều làm bộ như không nghe thấy, chỉ chờ người của Triệu quản sự tới.

"Xem ra Trương Hạo Ba có thể ngồi vững vị trí thuyền trưởng của Thương Viễn Hào cũng không phải không có lý do. Còn chưa đến mức không ra gì như ta tưởng tượng, chỉ là xuất thân và kinh nghiệm đã hạn chế hắn." Lý Phàm âm thầm nhìn một màn này, nhịn không được gật đầu.

Không khí khác thường trên bến tàu hấp dẫn không ít người đến xem náo nhiệt, chỉ trỏ Thương Viễn Hào.

Cũng may song phương giằng co không được bao lâu, rất nhanh, Triệu quản sự đã mang theo người đích thân đi tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.