Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 3: Phàm nhân muốn bắt tiên




Thời gian trôi qua ngày một nhanh hơn.

Lý Phàm từng bước thực hiện kế hoạch đâu vào đấy.

Với kinh nghiệm hai đời, mọi thứ đều được hoàn thành thuận lợi, nước chảy mây trôi.

Kỳ này, vì có kinh nghiệm mười mấy năm cầm quyền, văn chương Lý Phàm viết ra hiển nhiên viễn siêu kiếp trước. Thi Hương, thi Hội, thi Đình, hắn đều đứng đầu, thi đâu đậu đó, nổi danh thiên hạ!

Sau đó, hắn lại lấy lý do tuổi còn trẻ muốn tích luỹ kinh nghiệm, tự thỉnh cầu được làm quan bên ngoài. Mục tiêu của hắn dĩ nhiên vẫn là Ôn huyện.

Triều đình, tuy có người khó hiểu, tiếc nuối, nhưng vẫn phê chuẩn thỉnh cầu của hắn.

Vì vậy, năm 3 sau Lưu Điểm, hắn lại tới Ôn huyện.

Lần này, thanh thế của hắn cao hơn kiếp trước nhiều. Bởi vì có danh tiếng quá lớn, hơn nữa, vì đã sớm hiểu rõ tính nết của toàn bộ đám quan viên lớn nhỏ tại đây nên hầu như không tốn bao lâu, hắn đã chỉnh đốn khắp trên dưới Ôn huyện một cách dễ dàng.

Sau đó, hắn bắt đầu đề bạt những tâm phúc từ kiếp trước, không ngừng phát triển thế lực của mình.

Cùng lúc, hắn vẽ ra bản vẽ súng hoả mai rồi lệnh cho thợ sản xuất theo bản vẽ, cũng cho họ biết những điểm khó khăn khi sản xuất. Sau đó, hắn ra sức chiêu mộ thợ có tay nghề, cố gắng nghiên cứu, phát minh ra các loại súng ống tân tiến hơn.

Việc khai thác khoáng sản trong núi cũng không lúc nào ngơi nghỉ. Lý Phàm quét sạch sơn tặc xung quanh Ôn huyện, sung công toàn bộ đi khai khoáng. Tại khu vực khai thác mỏ, hắn xây dựng rất nhiều phân xưởng sâu trong núi, sản xuất lượng lớn đồ sắt. Đồng thời, hắn âm thầm thành lập các thương đội, đi khắp nơi buôn bán, tích cóp từng đồng từng cắc.

Năm 4 sau Lưu Điểm, Lý Phàm âm thầm điều tra, cuối cùng tìm ra thế thân kiếp trước của Tuyên Cảnh Đế. Thế thân này quả nhiên có thật, cũng vì vậy mà kiếp trước hắn suýt nữa đã ám sát thất bại. May là lúc nào hắn cũng làm việc cẩn thận, luôn có hậu thủ nên mới không xảy ra việc "sắp thành lại bại". Lý Phàm tự mình huấn luyện thế thân nửa năm, không để lại bất kỳ sơ hở nào.

Năm 5 sau Lưu Điểm, Giang Nam xảy ra hạn lớn. Lý Phàm lệnh cho thân tín cải trang thành dân chạy nạn, tấn công phủ Lang Gia Vương. Lý Phàm mang người tới giả bộ cứu viện, nhưng thực chất là ngầm thủ tiêu cả nhà Lang Gia Vương để cho thế thân thay vào.

Từ đó, Lý Phàm chim cưu chiếm tước sào, âm thầm nắm phủ Lang Gia Vương trong tay.

Tin cả nhà Lang Gia Vương bị sát hại, chỉ còn Lang Gia Vương bảo toàn được tính mạng làm cả dân chúng và triều đình kinh hãi. Hoàng đế giận dữ, xuất binh đàn áp dân chạy nạn. Còn Lý Phàm, do có công cứu giá, cũng được thăng làm Tri phủ Giang Hoài phủ.

Thế lực của Lý Phàm lại được mở rộng hơn nữa. Tuy nhiên sau đó, hắn lại ngày càng cẩn trọng, không tiếp tục mở rộng ra bên ngoài mà khiêm tốn tập trung vào khoa học kỹ thuật, phát triển sản xuất.

Năm 7 sau Lưu Điểm, nạn châu chấu đúng hẹn lại đến. Lý Phàm đã đề phòng từ sớm nên Giang Hoài phủ chẳng bị thiệt hại gì. Hắn còn xin triều đình mở kho lương, tiếp tế nạn dân. Triều đình đồng ý.

Nhân cơ hội này, Lý Phàm lấy được lượng nhân khẩu lớn. Sau đó, Lý Phàm giúp những nạn dân này an cư lạc nghiệp, thế lực của hắn từ đó cũng tăng trưởng mạnh.

Năm 9 sau Lưu Điểm, hôn lễ giữa Lang Gia Vương với cháu gái của Thủ tịch Đại học sĩ được tổ chức đúng hẹn. Đêm ấy, Lý Phàm xông vào phòng tân hôn, doạ Lang Gia Vương phi sợ chết khiếp. Sau khi biết Lý Phàm giết Lang Gia Vương, dùng thế thân cưu chiếm tước sào, nàng giận dữ mắng hắn là nghịch tặc. Lý Phàm không để bụng, ngược lại còn cười to, kêu nàng viết một bức thư kể lại chuyện này từ đầu đến cuối.

Lý Phàm mang theo thư này, giả làm người đưa tin của Lang Gia Vương, âm thầm vào kinh gặp Thủ tịch Đại học sĩ.

Lý Phàm sắc mặt thản nhiên, kể lại toàn bộ chuyện đã xảy ra tại phủ Lang Gia Vương hôm nay, đồng thời tuyên bố bản thân và cháu gái của Thủ tịch Đại học sĩ đã có quan hệ vợ chồng. Đại học sĩ tuy kinh hãi nhưng không loạn, hỏi Lý Phàm muốn thế nào.

Lý Phàm nói thẳng, Đại học sĩ tuy nắm quyền nhiều năm nhưng cũng thụ địch không ít. Mà mấy đứa con trai của ông toàn là phế vật, sau khi Đại học sĩ mất, gia tộc của ông ta cũng khó mà yên ổn. Hắn muốn Đại học sĩ ủng hộ hắn vào thời khắc tối quan trọng, có vậy thì hắn sẽ đảm bảo gia tộc ông trăm năm phú quý.

Đại học sĩ do dự hồi lâu, chậm rãi hỏi là chuyện gì. Lý Phàm chỉ cười mà nói rằng ngày sau sẽ rõ, sau đó liền rời khỏi.

Năm 10 sau Lưu Điểm, Lang Gia Vương phi hạ sinh một đứa con. Hiển nhiên, đây là tác phẩm của Lý Phàm. Hắn soạn một phong thư chuyển đến phủ Đại học sĩ báo tin vui.

Năm 15 sau Lưu Điểm, Hoàng đế cuối cùng cũng mắc bệnh nặng. Nhận được ý chỉ truyền ngôi, Lý Phàm mang theo thân tín, đi suốt cả đêm vào kinh.

Sau khi thế thân của Lang Gia Vương kế vị, dựa vào ý chỉ của hoàng đế, Lý Phàm trắng trợn sắp đặt thân tín vào triều. Cùng lúc được Đại học sĩ phổi hợp âm thầm, không chút trắc trở, hắn đã khống chế thế cục hoàn toàn.

Năm 16 sau Lưu Điểm, phản loạn nổi lên khắp nơi. Lý Phàm nhân cơ hội sắp xếp thân tín vào quân đội, đề bạt trắng trợn, sau đó, dẹp yên phản loạn. Chỉ trong ba, bốn năm, Lý Phàm đã khống chế toàn bộ quân đội.

Năm 20 sau Lưu Điểm, thiên hạ đã khôi phục lại từ việc thay đổi hoàng đế. Lúc này, Lý Phàm quyết đoán hạ độc giết Tuyên Cảnh Đế giả mạo, triệt để bóp chết rủi ro nhỏ nhoi từ trong trứng nước.

Sau đó, hắn nâng đỡ con mình lên làm vua, tự phong cho mình là Thái sư, chuyển từ hắc thủ sau màn ra sân khấu lớn, lần thứ hai chấp chưởng thiên hạ.

Từ nay về sau, bánh răng phát triển của Đại Huyền Quốc không những không bị ngưng trệ, ngược lại, dưới sự điều khiển của Lý Phàm, bánh răng ấy lại quay càng ngày càng nhanh.

Năm 35 sau Lưu Điểm, phủ Thái sư.

Lý Phàm nhận lấy thư từ mật tín, chăm chú đọc ký, chốc lát, hắn không khỏi cau mày.

"Nói vậy, sương mù dày đặc trên Vực Sâu này, qua 15 năm sẽ chỉ tản ra nửa ngày?"

"Hồi bẩm Thái sư, đúng là như vậy. Tầm Tiên doanh bọn thuộc hạ đóng quân bên cạnh Vực Sâu quanh năm, quan sát cả ngày lẫn đêm. Vài ngày trước, cuối cùng cũng có kết quả." Tầm Tiên Lại quỳ dưới đất, khi kể lại câu chuyện, cũng tỏ vẻ đầy rung động. "Sau khi sương mù tản hết, có ánh sáng lờ mờ chiếu lên từ dưới đáy vực. Chúng thuộc hạ quan sát qua kính viễn vọng thì thấy được nhiều cảnh tượng khác nhau."

"Tuy mỗi người thấy mỗi khung cảnh khác nhau nhưng đều có thể chứng kiến núi cao bạt ngàn liên miên chập chồng với những kiến trúc hùng vĩ được giấu kín bên trong, lờ mờ có thể thấy được thành trì cao ngút được xây trên bình nguyên, khói lửa phồn thịnh, ắt nhân khẩu không dưới hàng triệu; còn có những thành trì trôi nổi trên không được đoàn đoàn ánh sáng vờn quanh với các loại chim thú quý hiếm bên trong, quả là..." Tầm Tiên Lại hơi dùng lại rồi than thở. "Quả là kỳ diệu."

"Thực sự là đến từ Vực Sâu." Dù đã sớm biết, nhưng nay nghe thấy tin tức được chứng thực, Lý Phàm cũng hơi xúc động trong lòng. Tuy vậy, kinh nghiệm nhiều năm giúp hắn không tỏ ra vẻ vui buồn.

Hắn thản nhiên hỏi: "Có tìm được phương pháp xuống đáy Vực Sâu không?"

Tầm Tiên Lại thở chậm lại như bị bóp nghẹt, mặt hắn hơi trắng, vội dập đầu tạ tội: "Thuộc hạ vô năng. Thuộc hạ đã thử mọi cách, nhưng chỉ cần đi xuống độ sâu nhất định đều sẽ bị phong nhận cắt nát bấy. Phong nhận này rất gắt, bọn thuộc hạ dù có mang giáp sắt cứng rắn nhất thì cũng chỉ chống cự được một lát."

Lý Phàm nghe thấy vậy cũng không tỏ ra thất vọng bao nhiêu.

Khoát tay áo, Lý Phàm lệnh cho Tầm Tiên Lại rời khỏi rồi lẩm bẩm: "Xem ra vẫn phải chờ hai người kia a."

...

Năm 50 sau Lưu Điểm, Đại Huyền Quốc, Huyền Kinh.

Thành Huyền Kinh ngày thường vốn náo nhiệt, nay lại vắng vẻ lạ kỳ.

Thái sư hạ lệnh bắt buộc di dời phần lớn người dân ra khỏi thành, giải thích là vì tránh né tai hoạ. Cũng có người chẳng tin loại viện cớ nực cười này. Tuy vậy, Thái sư không làm chuyện tuyệt tình, ai quả quyết không đi cũng không bị bắt ép, chỉ được khuyên là nên đào hầm ngầm tránh nạn trong nhà. Những người này chỉ coi đó là trò cười.

Sau khi nghe báo cáo, Lý Phàm cũng không quan tâm. Hắn cũng đã hết lòng hết dạ rồi.

Hôm nay, từng góc phố lớn ngõ nhỏ trong thành Huyền Kinh được mai phục đầy các lực lượng đặc biệt mà hắn đã chuẩn bị tỉ mỉ để đối phó hai vị Tiên nhân.

Hôm nay, mọi việc đã sẵn sàng, chỉ chờ cơ hội đến!

Buổi tối, trăng sáng lên cao, hai vị tu tiên giả đúng hẹn mà đến!

"Đạo Huyền Tử! Ngươi chớ khinh người quá đáng!"

Khấu Hồng gầm lên vang vọng khắp thành Huyền Kinh.

"Lộc cộc lộc cộc..."

Chỉ trong chớp mắt, vô số ngọn lửa bỗng bùng sáng, hàng ngàn đầu đạn đồng loạt bắn về phía hai vị Tiên nhân như thác nước!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.