Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 26: Xảo ngôn thuyết phục người




Mặc dù Tôn Chương đã lựa chọn tránh mặt không gặp nhưng Lý Phàm sẽ không từ bỏ đơn giản như vậy.

Từ việc ngày trước hắn nhịn không được lên tiếng an ủi Tô Trường Ngọc mà xem, người này ít nhất không phải là hạng gian ác. Sở dĩ hắn trước giờ vẫn một mực lạnh lùng, có lẽ cũng chỉ là không muốn dính dáng quá nhiều với phàm nhân đến từ Tiên Tuyệt Chi Địa.

So với người lạ, Lý Phàm thích giao tiếp với người mình đã biết hơn.

Vì vậy, Lý Phàm đã quay trở lại, đi đến trước cửa Thiên Bảo Lâu.

"Tiểu tử ngươi sao lại trở về? Muốn chết có phải không?" Đại hán áo đen trước cửa cảnh giác nhìn Lý Phàm, hung tợn nói.

Lý Phàm mỉm cười: "Ta đến tìm Thiên Bảo Lâu các ngươi làm ăn. Các ngươi còn chưa nói câu nào mà đuổi người ta đi. Đây chính là cách tiếp khách của Thiên Bảo Lâu các ngươi sao?"

Lý Phàm cố ý phóng lớn tiếng, khiến người xung quanh nhao nhao nhìn qua.

"Ngươi..." Tên đại hán nhất thời tức giận, muốn xông tới đánh người nhưng bị người bên cạnh ngăn lại.

Sau khi trở lại xin chỉ thị một phen, đại hán có chút sắc mặt không vui dẫn Lý Phàm tiến vào.

Hắn được dẫn đến một phòng khách rồi ngồi xuống, có một nha hoàn dâng lên một tách trà.

Lý Phàm không nhanh không chậm nếm thử một ngụm. Nước trà vào bụng, hắn chợt cảm giác như có một dòng nước ấm chảy từ dạ dày lan ra toàn thân.

Chỉ trong chốc lát, Lý Phàm liền cảm thấy giống như được phơi nắng nửa cánh giờ dưới ánh mặt trời vào mùa đông, cả người ấm áp, thậm chí có chút nóng ran.

"Trà ngon!" Lý Phàm không khỏi khen ngợi.

"Đại Dụ Diễm Long, mọc ở miệng núi lửa dưới đáy biển xung quanh Đại Dụ Đảo, chỉ có vài chục cây. Bây giờ, với sự phá hủy của Đại Dụ Đảo, Đại Dụ Diễm Long này tạm thời trở thành tuyệt phẩm." Một người mặt nở nụ cười bước vào, từ tốn nói, chính là Tôn Chương.

"Cũng do được dính ánh sáng của Tôn trưởng lão." Lý Phàm không khách khí, uống cạn nước trà còn lại.

Chờ Lý Phàm đặt chén trà xuống, Tôn Chương lúc này mới híp mắt, chậm rãi mở miệng hỏi: "Chuyện vượt giới đã xong, giữa ngươi và ta vốn không còn khúc mắc gì nữa. Vì sao hôm nay lại tìm ta?"

Ngữ khí Tôn Chương rất không khách khí, trong ánh mắt lại càng ẩn chứa một cỗ sát khí, tựa hồ nếu câu trả lời của Lý Phàm không thể làm hắn hài lòng thì sẽ động thủ giết người.

Lý Phàm không để ý đến Tôn Chương đang hưng sư vấn tội mà cười, trả lời: "Tôn trưởng lão hiểu lầm, ta quả thật đến đây bàn chuyện làm ăn."

"Làm ăn? Một mình ngươi?" Tôn Chương đầu tiên là ngạc nhiên một trận, sau đó cười nhạo đánh giá Lý Phàm.

Lý Phàm không thay đổi sắc mặt, cười mà không nói.

Tôn Chương thấy thế, dần dần trở nên nghiêm túc: "Làm ăn gì?"

"Không biết Thiên Bảo Lâu có hứng thú với danh ngạch đội tàu ra khơi hay không." Lý Phàm chậm rãi nói.

"Mỗi chuyến đi ra khơi, không nói đến kho báu thỉnh thoảng có thể trục vớt được, chỉ riêng cá lưu ly và một số đặc sản khác của biển, đủ để kiếm được đầy bồn đầy bát. Nếu nói Thiên Bảo Lâu chúng ta không có hứng thú thì đó là nói dối. "

"Nhưng danh ngạch đội tàu bị Tiền quản sự nắm chặt, đừng nói Thiên Bảo Lâu chúng ta, cho dù là Triệu quản sự muốn chiếm thêm một cái cũng là cực kỳ khó khăn. Người mới tới như ngươi có bản lĩnh gì dám đánh chủ ý đến nó?" Tôn Chương gắt gao nhìn chằm chằm Lý Phàm, tựa hồ muốn nhìn ra điều gì đó từ trên mặt hắn.

"Nếu giúp ta gặp Triệu quản sự, ta tự sẽ có cách thuyết phục được hắn." Lý Phàm nói ra lời đã chuẩn bị trước.

Nhìn thấy bộ dạng của Lý Phàm chắc chắn như vậy, Tôn Chương nhất thời cũng có chút không quyết định được.

"Vậy cứ giúp hắn gặp Triệu quản sự đi, cũng không phải là việc khó. Nếu không thành công, cứ cắt nhỏ hắn ra rồi ném xuống biển cho cá ăn." Tại thời điểm này, một giọng nói lười biếng truyền đến từ bên ngoài phòng.

Ánh mắt Lý Phàm ngưng tụ, chỉ thấy một nữ tử mặc xiêm y màu vàng nhạt, mang theo mạng che mặt đi vào.

Nữ tử qua giọng nói đoán chừng chỉ mới mười bảy hoặc mười tám tuổi, nhưng vóc dáng lồi lõm của nàng toát lên một khí tức trưởng thành và quyến rũ.

"Ra mắt chưởng quỹ." Tôn Chương nhìn thấy nữ tử áo vàng, lập tức đứng lên, cung kính ân cần hỏi thăm.

"Vậy trước tiên cảm ơn chưởng quỹ." Lý Phàm sắc mặt như thường, chắp tay nói.

"Nhìn ngươi dường như có vài phần nắm chắc, không giống như là mạnh miệng." Ngồi đối diện Lý Phàm, nữ tử áo vàng nghiêng đầu, có chút tò mò nhìn hắn.

"Kẻ hèn từ trước đến nay luôn luôn một lời hứa ngàn vàng, nói một không hai." Lý Phàm thản nhiên nói.

Cô gái áo vàng cười ha hả.

"Nếu mọi chuyện thành công, Thiên Bảo Lâu ta sẽ trích ra chỗ tốt tương ứng."

"Theo quy tắc của hòn đảo, thu hoạch của mỗi lần ra biển có thể giữ lại ba thành. Ba thành này ta một phần cũng không cần, một nửa cho Triệu quản sự, một nửa giao cho Thiên Bảo Lâu các ngươi. " Lý Phàm gật đầu đáp ứng, lời nói kinh người.

Nữ tử áo vàng nhất thời ngây ngẩn cả người.

Cô lại cẩn thận quan sát Lý Phàm vài lần: "Thật kỳ lạ, nếu là thế, ngươi phí công như vậy để làm gì?"

"Ta chỉ cần danh ngạch tiến vào Tịnh Thể Linh Trì ba năm một lần." Lý Phàm thẳng thắn.

"Ồ..." Nữ tử thực sự giật mình, nàng ngắm nhìn Lý Phàm vài lần, dường như để xác nhận xem mình có nghe nhầm hay không.

Lý Phàm đối diện nhìn nàng, ánh mắt kiên định.

"Ha ha ha ha..." Dường như nghe thấy một trò đùa đặc biệt buồn cười, nữ tử áo vàng trực tiếp bật cười.

"Làm ơn đi, đại thúc, ngài tuổi cũng đã lớn rồi, còn muốn học người khác tu tiên?" Cười một lúc lâu, nàng có chút gian nan dừng lại, miễn cưỡng nói một câu, lại nhịn không được cười rộ lên.

Tôn Chương nhìn Lý Phàm, vẻ mặt cũng không thể tưởng tượng nổi.

Lý Phàm chỉ lặng lẽ nhìn nữ tử áo vàng như vậy, không nói lời nào.

Tiếng cười của nữ tử áo vàng ngày càng nhỏ lại.

"Ha... Ha..."

Cuối cùng, nàng cười gượng, ngượng ngùng trở lại bình thường.

"Chỉ cầu trường sinh, dù có chết cũng không hối hận." Lý Phàm thản nhiên nói.

Nữ tử áo vàng không nói lời nào một hồi lâu.

"Được, ta đồng ý." Cuối cùng, nàng vỗ tay. "Chờ hẹn được ngày, ta sẽ cử người báo tin cho ngươi."

"Như thế, liền quyết định vậy đi. Ta sống trong ngôi nhà số bảy dãy sáu ngoại thành, các ngươi có thể tìm ta ở đó." Lý Phàm chắp tay, xoay người rời đi.

Trong phòng, chỉ còn lại hai người nữ tử áo vàng và Tôn Chương.

Trầm mặc hồi lâu, Tôn Chương nhịn không được nói: "Chưởng quỹ, danh ngạch Tịnh Thể Linh Trì kia..."

"Danh ngạch Tịnh Thể Linh Trì trên đảo tuy rằng hàng năm đều được tranh đoạt rất kịch liệt nhưng Thiên Bảo Lâu chúng ta cũng không phải không có thực lực tranh giành. Huống chi, nếu hắn thật sự có thể tranh thủ được một hạm đội ra khơi, chỉ cần khoảng năm năm, lợi nhuận mà đội tàu mang lại miễn cưỡng ngang giá một danh ngạch. Việc này chỉ lời không lỗ." Nữ tử áo vàng không cho là đúng.

"Ngược lại..." Cô cau mày đẹp, nhìn theo hướng Lý Phàm rời đi, lẩm bẩm.

"Cái gì?" Tôn Chương nhịn không được hỏi.

"Ánh mắt người nọ thoạt nhìn rất dọa người..." Nữ tử nữ áo vàng vỗ ngực, dường như có một chút sợ hãi.

Tôn Chương kinh ngạc một trận.

...

Trên đường trở về, Lý Văn Thuận thuận tiện ghé hiệu thuốc để mua "Huyền Hoàng Thanh Tâm Chú" cùng dược liệu phối hợp.

Cho dù hết thảy thuận lợi, còn hai năm nữa Tịnh Thể Linh Trì mới mở ra.

Không thể lãng phí khoảng thời gian dài như vậy.

Không bằng thử tu hành "Huyền Hoàng Thanh Tâm Chú" xem hiệu quả thế nào, nói không chừng Lý Phàm hắn thiên tư kinh người, không tới hai năm là có thể tự mình loại bỏ chướng khí?

Vài ngày sau đó, Lý Phàm tu hành tại nhà, chờ gặp Triệu quản sự.

Ai ngờ, Triệu quản sự còn chưa nhìn thấy, Lý Phàm liền nghe được một tin tức khiến hắn có chút khiếp sợ.

Tô Trường Ngọc đã chết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.