[Lần mô phỏng này đã kết thúc]
...
Lý Phàm khôi phục ý thức.
Hắn chăm chú nhìn chằm chằm cảnh tượng Thái Diễn Chu bị nghiền nát trong màn sáng, nỗi sợ hãi nồng đậm quanh quẩn trong lòng thật lâu không tan.
"Thứ này rốt cuộc là cái gì?" Lý Phàm trong lòng hơi chút nghi hoặc.
Lúc trước, khi xuyên qua Tiên Tuyệt Đại Trận, Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử cũng không gặp phải vật này trong tầng Hắc Ám, vì sao mình lại không được như vậy?
Phải chăng chỉ do vận khí của mình không tốt?
Lý Phàm không nghĩ như thế.
Tầng Hắc Ám của Tiên Tuyệt Đại Trận bao la rộng lớn nhường nào, Thái Diễn Chu nho nhỏ bên trong đó chỉ có thể coi như muối bỏ biển.
Hết lần này tới lần khác, vậy mà tồn tại không biết này lại có thể chuẩn xác tìm được mình...
"Tám chín phần mười đó là thủ đoạn chỉ nhắm vào phàm nhân."
"Xem ra vẫn phải chờ sương mù dày đặc tan đi, có ánh sáng phóng ra từ đáy Vực Sâu rồi mới đi thăm dò là ổn thỏa nhất."
“Tuy rằng cuối cùng thất bại trong gang tấc, nhưng thu hoạch kiếp trước đúng là vượt xa dự đoán..."
Lý Phàm âm thầm tính toán trong đầu, sau đó lựa chọn giữ lại "Thái Diễn Chu".
Danh tính: Lý Phàm
Cảnh giới: Phàm nhân
Tuổi sinh lý: 20/86
Tuổi tâm lý: 333/1113↑
Tiến độ nạp năng lượng hoá hư: 0%
Tiến độ nạp năng lượng Lưu Điểm: 1%
Số lượng Lưu Điểm hiện tại: 1
Vật phẩm khoá: "Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương", Thái Diễn Chu.
...
Nhìn giới hạn tuổi tâm lý tăng lên với biên độ càng ngày càng nhỏ, Lý Phàm mơ hồ cảm nhận được một luồng áp lực.
Cũng may tu tiên giới đã trong tầm tay, chỉ cần rời khỏi Tiên Tuyệt chi địa này, hắn nhất định có thể tung cánh bay thoả sức mặc trời cao!
Trong sự mong đợi này, đời thứ bảy của Lý Phàm đã bắt đầu.
Trước khi "Hoàn Chân" nạp năng lượng xong, Lý Phàm kiên quyết sẽ không làm bất cứ hành động mạo hiểm nào.
Cho nên, hắn dự định vẫn dựa theo kịch bản đã trải qua vài lần để vượt qua hai mươi năm đầu tiên.
Năm 3 sau Lưu Điểm, Lý Phàm lại đến Ôn huyện, tỉnh Giang Nam để ở ẩn.
Năm 4 sau Lưu Điểm, hắn dẫn theo tâm phúc, âm thầm đi đến ngôi mộ của Tiền Hoành.
Lần này, hắn dùng bình xịt phun Tiên Phàm chướng chậm rãi ăn mòn, mãi đến khi lực lượng của Chỉ Bộ Tàn Bi suy yếu đến mức không cách nào đánh thủng giáp thép mới thôi.
Lý Phàm mặc giáp thép, tiến vào mộ, đặt tay lên tấm bia đá.
"Phát hiện vật phẩm có thể nạp năng lượng: Chỉ Bộ Tàn Bi (tổn hại)."
"Tiến hành nạp năng lượng. [Có/Không]."
Gợi ý của "Hoàn Chân" đúng lúc hiện ra.
"Tiếc là vẫn bị hư hại." Lý Phàm thầm tiếc nuối, lựa chọn "Có".
Chỉ Bộ Tàn Bi dần dần hóa thành hư vô, biến mất không thấy.
Còn tiến độ nạp năng lượng tạo Lưu Điểm của "Hoàn Chân", sau khi hấp thu Chỉ Bộ Tàn Bi, trực tiếp tăng thêm 25%.
"Chỉ cần luân hồi thêm ba lần nữa là có thể mở khóa Lưu Điểm thứ hai rồi?" Lý Phàm mừng rỡ, bất quá lại mơ hồ cảm thấy chuyện sẽ không đơn giản như vậy.
"Phỏng đoán quá nhiều cũng vô dụng, chờ kiếp sau quay lại một chuyến là rõ."
Những thứ khác trong mộ Tiền Hoành tính ra đã không còn giá trị đối với Lý Phàm, hắn sai người phong bế huyệt mộ một lần nữa rồi mới rời đi.
Năm 5 sau Lưu Điểm, Lý Phàm cuối cùng không nhịn được, đi tới Vực Sâu phía Đông.
"Trước tiên nhìn một lần, không đi xuống." Lý Phàm tự nhủ như thế.
Ngắm nhìn biển sương mù vô tận, tầm mắt của hắn tựa như xuyên qua không gian ngăn cách vô cùng vô tận, chiếu thẳng xuống đáy Vực Sâu.
Đứng lặng im hồi lâu, theo gió lớn gào thét, sương mù dày đặc tràn ngập xung quanh dần dần tản ra, Tiên Tuyệt Đại Trận vốn nguy cơ tứ phía cũng tựa như không còn nguy hiểm nữa.
"Giờ này khắc này, nếu như điều khiển Thái Diễn Chu, ta hẳn là có thể thuận lợi đi thẳng tới Tu Tiên giới à nha." Một ý nghĩ bỗng nhiên nảy lên trong đầu Lý Phàm, rốt cuộc không còn bị kìm hãm nữa mà điên cuồng lan tràn, nhanh chóng chiếm lấy toàn bộ tâm thần của Lý Phàm.
"Đúng thế, đã chờ lâu như vậy, chẳng lẽ ta còn phải chờ thêm mười lăm năm nữa?"
"Hoàn Chân" chưa sung năng lượng xong thì như thế nào, sợ hãi rụt rè như vậy thì làm sao có thể thành tựu đại đạo?"
"Kiếp trước đã thăm dò qua một lần rồi, chỉ cần cẩn thận tránh thoát quái vật không biết ở tầng Hắc Ám kia là có thể rời khỏi địa phương quỷ quái này!"
...
Thanh âm bảy mồm tám lưỡi không ngừng vang lên bên tai Lý Phàm, ánh mắt của hắn dần dần mất đi tiêu cự, hoàn toàn trở nên đỏ ngầu, dường như bị những thanh âm này mê hoặc.
Lý Phàm cứ vậy từng bước từng bước đi về phía trước, cách Vực Sâu vô tận càng lúc càng gần.
Mắt thấy Lý Phàm sắp bị Vực Sâu hút xuống, ngã tan xương nát thịt.
Bỗng dưng có ánh sáng chói lọi phóng ra từ đáy Vực Sâu, xuyên qua Tiên Tuyệt Đại Trận, chiếu vào mắt Lý Phàm.
Màu đỏ lấy đi lý trí của hắn tạm thời bị đè ép, bốn từ "Tiên đạo đã mất" đột nhiên xuất hiện trong tầm nhìn của Lý Phàm.
"Rầm!"
Những ý nghĩ vì truy tìm con đường tu tiên mà thậm chí nhảy xuống Vực Sâu đầy điên cuồng, liều lĩnh ban nãy đã hoàn toàn tan biến.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Lý Phàm tỉnh hồn lại, nhất thời toát ra một trận mồ hôi lạnh.
Trong mắt hắn, Vực Sâu yên lặng kia đột nhiên hoá thành một con mãnh thú hung dữ đang mai phục, đã mở sẵn cái miệng khổng lồ, muốn nuốt chửng hắn.
Lý Phàm xoay người ngay lập tức, chạy trốn không dám quay đầu lại.
Sau một thời gian dài, sương mù dày đặc đã ngưng tụ trở lại.
Dưới đáy Vực Sâu, dường như có một tiếng gào thét phẫn nộ truyền ra.
...
Mười lăm năm sau, năm 20 sau Lưu Điểm.
"Hoàn Chân" rốt cuộc đã nạp năng lượng hoàn toàn.
Đã có chỗ dựa, Lý Phàm cuối cùng cũng quay lại Vực Sâu..
Nhớ lại cảnh tượng năm đó, cho dù đã trôi qua một thời gian dài, Lý Phàm vẫn còn sợ hãi.
"Xem ra ta đoán không sai, quái vật trong tầng Hắc Ám quả nhiên có ác ý cực lớn với phàm nhân. Có lẽ, nhiệm vụ của nó là nuốt chửng tất cả những phàm nhân muốn đến gần nơi này."
Mặc dù nguy hiểm, Lý Phàm tuyệt đối sẽ không từ bỏ con đường trường sinh.
Không còn do dự, Lý Phàm điều khiển Thái Diễn Chu đi thẳng tới tầng Lôi Bạo.
Không tiếp tục đi xuống, Lý Phàm dừng lại phía trên tầng Hắc Ám, kiên nhẫn chờ đợi.
"Vù..."
Gió dần mạnh lên.
Giông bão cuồng bạo như bị ảnh hưởng bởi cơn gió lớn không hiểu từ đâu ra này, cũng bắt đầu nhỏ dần, từ từ trở nên yếu hơn.
Ánh sáng le lói từ trong bóng tối, sau đó liên hợp thành một mảng sáng, tạo nên một bức tranh kéo dài mênh mông.
Thay vì nhìn vào cảnh tượng rực rỡ ấy, Lý Phàm tập trung tìm kiếm con quái vật ẩn nấp trong bóng tối thông qua những tia sáng quý giá và ngắn ngủi này.
Thật không may, không có gì cả!
Mắt thấy ánh sáng sắp biến mất, Lý Phàm cắn răng, không còn do dự nữa, toàn lực lèo lái Thái Diễn Chu, mạnh mẽ bay nhanh xuống đáy Vực Sâu.
Tiếng kêu kỳ lạ một lần nữa vang lên, trong phút chốc đã đến bên cạnh.
Lúc này, Lý Phàm lại đột nhiên hoàn toàn thay đổi phương hướng bứt tốc của Thái Diễn Chu.
Sau khi vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp, Thái Diễn Chu vốn lao xuống thẳng tắp, giờ phút này lại không ngừng bay lên trên với tốc độ nhanh gấp mấy lần trước đó!
Lên, lên!
Thái Diễn Chu mở ra toàn bộ động lực, trong tiếng gào thét giận dữ, bay nhanh trở lại tầng Lôi Bạo một lần nữa!
Dựa vào ánh sáng cuối cùng sắp tiêu tan, lúc này, Lý Phàm nhìn từ trên cao xuống, rốt cuộc thấy rõ bộ mặt thật của con quái vật trong bóng tối.
Đó là một con cá voi khổng lồ đến mức không thể diễn tả bằng lời, ngay cả khi đã ở rất xa, Lý Phàm vẫn không thể thấy hết thân hình của nó.
Ngay cả khi đó chỉ là cái miệng khổng lồ đang mở ra, nó cũng chiếm trọn tầm nhìn của Lý Phàm.
Cá voi khổng lồ thấy con mồi trở lại tầng Lôi Bạo thì nóng nảy, nhưng chỉ có thể bơi lội mà không tiến lên được
Sau khi gầm gừ vài tiếng phát tiết sự bất mãn của mình, nó mới không cam lòng khép miệng lại, biến mất trong bóng tối.