Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 15: Bạch cốt Trúc Cơ




Thuyền gỗ nho nhỏ này đúng là phi chu mà Lý Phàm ngày đêm thương nhớ.

Chủ nhân ngôi mộ này trước lúc lâm chung đã khắc trên vách mộ một đoạn tin tức ngắn giúp Lý Phàm hiểu rõ đầu đuôi sự việc.

Hoá ra chủ nhân của ngôi mộ tên là Tiền Hoành, mộ gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Hơn ba trăm năm trước, hắn bị kẻ thù truy sát, đến đường cùng, hắn nảy ra ý trốn vào Tiên Tuyệt chi địa này.

Hắn vốn chỉ định trốn ở đây một thời gian rồi trở lại bên ngoài, ai ngờ, Tiên Tuyệt chi địa này không có linh khí còn bản thân hắn là một tên tu sĩ nghèo kiết, không có mấy khối linh thạch. Không bao lâu sau, linh thạch còn lại đều bị hắn dùng sạch. Do không có linh thạch bổ sinh linh khí nên tu vi của hắn ngày một giảm sút.

Tiền Hoành sau khi mạnh mẽ xông vào Tiên Tuyệt Đại Trận thì bị thương nặng, hắn rốt cuộc biết mình đã bị nhốt ở đây.

Nhưng hắn lại là người có tâm chí kiên cường, không dễ dàng từ bỏ.

Hắn suy đoán hàng ngàn năm trước, phàm nhân được di dời đến nơi này nên ắt phải có một hai chiếc phi chu được lưu lại.

Vì vậy, hắn điều tra nhiều mặt, tốn thời gian vài chục năm, cuối cùng cũng tìm được mộ của Y Hành.

Đúng là trong mộ có tồn tại phi chu, nhưng điều làm hắn tuyệt vọng chính là pháp trận trung tâm để điều khiển phi chu đã bị hỏng còn bản thân hắn thì không am hiểu luyện khí, không thể nào sửa được.

Huống hồ gì, dù cho pháp trận có được sửa nhưng không có linh thạch thì cũng bó tay, tu vi của hắn quá kém, không thể tự mình điều động phi chu.

Đến nước này, Tiền Hoành cuối cùng đành buông tha ý định rời khỏi Tiên Tuyệt chi địa này. Sau đó, hắn mai danh ẩn tích, sống một cuộc đời bình thường dưới thân phận phàm nhân.

Trước lúc lâm chung, hắn khắc lại cuộc đời của mình lên bia mộ, hi vọng sau này nếu có tu tiên giả xông vào đây thì có thể giúp hắn mang hài cốt trở về tu tiên giới, dùng đồ vật trong mộ làm thù lao.

Món thứ nhất chính là vật bảo hộ ngôi mộ, lúc trước đã giết chết mười mấy tên phàm nhân tìm di tích, cũng dựa vào nó mà Tiền Hoành chắc chắn người xông vào đây chỉ có thể là tu tiên giả.

Thiên địa kỳ vật: Chỉ Bộ Tàn Bi.

Đây là một nửa tấm bia đá hư hại, phía trên lờ mờ có ghi hai chữ "Chỉ Bộ".

Lý Phàm sờ sờ tấm bia đá nhưng "Hoàn Chân" không có phản ứng, không khỏi cảm thấy đáng tiếc. Khi nãy, vì muốn nhanh chóng tiến vào ngôi mộ nên hắn đã dùng lượng lớn Tiên Phàm chướng làm tấm bia đá này bị tổn hại, trở thành vật thường.

Song Lý Phàm cũng không quá để tâm, đã biết ngôi mộ ở chỗ này, đời sau hắn đến đây lấy là được.

Vật thứ hai được Tiền Hoành để lại là hai cái ngọc giản. Trong ngọc giản có ghi lại công pháp mà hắn khổ sở vất vả đổi lấy từ Vạn Tiên Minh.

" "Tiểu “Hoàn Chân” Quyết", công pháp Luyện Khí kỳ, số người tu luyện hiện tại: 1."

" "Vân Thuỷ Lục", công pháp Trúc Cơ kỳ, số người tu luyện hiện tại: 1."

Vừa cầm ngọc giản lên, tiếp thu được tin tức từ ngọc giản truyền đến làm Lý Phàm hết hồn hết vía, còn tưởng rằng Tiền Hoành chưa chết, nơi này là một cái bẫy.

Chỉ một lát sau, Lý Phàm mới bừng tỉnh. Hơn ba nghìn năm qua đi, đừng nói là tu sĩ Trúc Cơ, ngay cả tu sĩ Kim Đan sợ rằng cũng đã hoá thành một nắm cát vàng.

Còn về phần những công pháp này tại sao lại có người tu luyện, Lý Phàm vừa động não liền hiểu ra.

Vạn Tiên Minh kia tất nhiên có lưu lại bản sao của công pháp. Nếu họ thấy số người tu luyện công pháp bằng 0 liên tục trong thời gian dài thì có thể đoán được tu sĩ trao đổi công pháp này trước đó đã thân tử đạo tiêu rồi.

Sau đó cứ việc lấy những công pháp này ra trao đổi tiếp thôi.

Nói như vậy, qua ba ngàn năm, hai môn công pháp có lẽ đã đổi chủ không biết bao nhiêu lần rồi.

"Đen...quá đen a..." Lý Phàm cũng cạn lời.

Sau một phen cảm khái, Lý Phàm đưa mắt nhìn sang món thứ ba, Thái Diễn Chu.

Vật này đúng là phương tiện được Thái Diễn tông dùng để chở phàm nhân.

Có thể do chiếc phi chu này bị hư nên mới bị vứt lại. Quanh đi quẩn lại mấy ngàn năm qua, cho đến bây giờ, nó cuối cùng cũng rơi vào tay Lý Phàm, trở thành hi vọng giúp hắn thoát khỏi tuyệt địa này.

Cầm Thái Diễn Chu trong tay, Lý Phàm cảm xúc dâng trào. Sau mấy trăm năm chờ đợi, cuối cùng hắn cũng thoả mãn như ý nguyện.

Về việc Thái Diễn Chu bị hư, Lý Phàm không lo lắng chút nào.

Tiền Hoành không biết sửa, Lý Phàm hắn cũng không biết sửa nhưng có người biết sửa a!

...

Mười lăm năm sau, năm 50 sau Lưu Điểm, hai người Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử lại đến thành Huyền Kinh.

"Đạo Huyền Tử! Ngươi chớ khinh người quá đáng!"

"Khấu Hồng! Ngươi tưởng rằng trốn đến Tiên Tuyệt chi địa này thì ta sẽ buông tha ngươi? Lấy công pháp ngươi chiếm được ngày ấy giao ra đây, bằng không ta và ngươi không chết không thôi!"

"Nực cười, cũng vì thiếu pháp môn Kết Đan nên ta mới bị kẹt ở Trúc Cơ kỳ gần trăm năm, mắt thấy đại nạn buông xuống, sắp sửa hoá thành xương khô. Nay đã lấy được công pháp Kết Đan, làm sao ta có thể giao cho người khác!"

"Đúng vậy! Kim Đan đại đạo, có ta thì không có người. Pháp môn Kết Đan trên đời này tuy có nhiều nhưng tu sĩ kẹt ở Trúc Cơ kỳ còn nhiều hơn nữa! Nếu đã như vậy, pháp môn trường sinh đang ở trước mặt, làm sao ta có thể bỏ qua cho ngươi được, làm sao ta không thể khinh người quá đáng đây?"

"Chẳng qua là chiến một trận mà thôi! Buồn cười ngươi ta trăm năm huynh đệ, nay lại vì một đường sinh cơ mà rút đao tương tàn!"

...

Hai người đang muốn đánh nhau chết sống thì từ thành Huyền Kinh bên dưới lại truyền đến từng tràng tiếng cười hào sảng.

"Chỉ là một công pháp Kết Đan mà cũng đáng cho hai vị tử đấu?!"

Hai người Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử biến sắc, nhìn xuống phía dưới.

"Người nào! Khẩu khí thật lớn!"

"Ngạo mạn!"

Hai người đồng thanh nói, vẻ mặt lập tức đề phòng.

"Nhị vị nếu không ngại có thể xuống đây để ta được bái phỏng!"

Từ phủ Thái sư bên dưới, một lão giả đầu tóc bạc phơ đang cao giọng hô lớn.

Hai người Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử nhìn thoáng qua nhau, cùng lúc duy trì khoảng cách phòng bị, đáp xuống phủ Thái sư.

"Ha ha ha, mời!" Lão giả tóc trắng hình như hết sức vui vẻ, dẫn hai người tới trong hành lang ngồi xuống.

Hắn lại lệnh cho người chuẩn bị rượu thịt thết đãi rồi cảm khái: "Tổ tiên năm xưa trước lúc lâm chung đã phán rằng, sau này chắc chắn sẽ có hai người đi ra từ Vực Sâu phía Đông, đó là cơ hội để tộc ta rời khỏi nơi này."

"Mấy nghìn năm qua, tộc nhân chúng ta một mực bán tín bán nghi. Việc hôm nay diễn ra quả như tiên đoán, xứng đáng uống cạn một chén lớn!" Lão giả cười lớn, uống sạch ly rượu ly trong tay.

Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử thì lại hai mặt nhìn nhau.

"Không biết nên gọi các hạ như thế nào?" Khấu Hồng hỏi trước, giọng nói trở nên khách khí hơn rất nhiều.

"Lão phu Lý Phàm." Lý Phàm cười đáp lời.

"Nghe ý tứ trong lời các hạ nói, tổ tiên của ngươi vài ngàn năm trước đã đoán được chúng ta sẽ đến nơi này? Cơ hội rời khỏi nơi này lại có ý gì?" Đạo Huyền Tử cau mày, dò hỏi Lý Phàm.

Lý Phàm nghe vậy tựa hồ có vẻ không vui: "Sao nào? Hai vị không tin?"

Khấu Hồng cười cười, lắc đầu: "Việc này quá mức thần kỳ, hai người bọn ta tu luyện tại tu tiên giới trăm năm nay cũng chưa từng nghe qua loại thôi diễn thuật nào lại có thể suy đoán chuyện của hàng nghìn năm sau."

Đạo Huyền Tử thẳng thắn lắc đầu.

Lý Phàm ngồi thẳng dậy, ngẩng đầu đầy ngạo nghễ hỏi: "Không biết hai vị có từng nghe qua Thái Diễn tông?"

Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử trao đổi bằng ánh mắt, có chút khiếp sợ: "Lẽ nào có từ thời thượng cổ, là tông môn dùng thôi diễn thuật nổi tiếng khắp thiên hạ kia?"

Lý Phàm thầm thở phào nhẹ nhõm, gật đầu thản nhiên nói: "Tổ tiên lão phu chính là môn đồ của Thái Diễn tông."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.