Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 897




Điều này khiến Cổ Trần có chút tiếc nuối, hắn thật sự chưa ăn đủ, sức mạnh thiên phạt trong người trải qua lần này lột xác trở nên càng khủng bố.

Nhưng hắn cảm giác nếu thêm một lần nữa thì còn có thể tiếp tục đột phá, đáng tiếc thiên phạt không chịu, dường như nghỉ việc.

- Thôi, về sau còn có cơ hội.

Cổ Trần lắc đầu, thân hình cấp tốc thu nhỏ, biến trở về bộ dạng cũ.

Vèo!Cùng lúc đó, linh hồn thể cuốn lấy một lôi quang ngũ sắc vọt tới, chui vào giữa chân mày, trở lại thức hải Tử Phủ của mình.

Lần này thiên phạt tẩy rửa cho Cổ Trần thu hoạch to lớn.

Không chỉ nhờ cậy bàn tay của hai vị Hoàng giả Tà Linh Hoàng, Minh Hoàng hoàn thành Niết Bàn viên mãn, còn dẫn thiên phạt tiêu diệt một tàn niệm của Tà Thần, một con Địa Ngục Ma hồn.

Rồi một hơi tiêu diệt hai Hoàng giả, có thể nói là lấy được toàn thắng.

- Kế tiếp, nên giải quyết những tà linh, âm hồn, âm binh của Minh thổ.

Đôi mắt Cổ Trần sắc bén nhìn vô số tà linh, âm hồn, rậm rạp âm binh điên cuồng chạy trốn trên Man Hoang bình nguyên.

Phải giải quyết mấy thứ này.

- Ra đi, nên ăn cơm.

Chỉ thấy Cổ Trần nhẹ nhàng phất tay, trên tầng mây phương xa bỗng nhiên lao ra các chiến thuyền Thanh Đồng, nháy mắt đi đến nơi này.

Theo chiến thuyền Thanh Đồng dâng lên một dòng lũ Thanh Đồng, Bất Tử Cấm vệ xuất hiện.

Keng keng keng!Đông đúc Bất Tử Cấm vệ giết ra, ai nấy tỏa ra ánh sáng Thanh Đồng, leng keng không dứt, toát ra khí sát phạt ngút trời.

Bất Tử Cấm vệ vừa ra, sát khí đáng sợ lan tràn, nhiều tà linh, âm hồn bị chấn động đều chập chờn lay động, giống như bị kinh sợ.

- Hú hú!- Grao!m linh kêu gào, kinh khủng gào thét, đua nhau tăng nhanh tốc độ trốn tứ tán, cảnh tượng rậm rạp che kín trời rung động lòng người.

Tà linh, âm hồn ùa vào Man Hoang bình nguyên quá đông, huống chi còn có âm binh đáng sợ lao ra từ Minh thổ.

Các đội âm binh cưỡi Mộng yểm tốc độ nhanh nhất, lặng yên không một tiếng động đạp không khí trốn đi, muốn trốn trở về mảnh Minh thổ kia.

Giọng nói hờ hững của Cổ Trần vang lên:- Giết đi, đám tà linh, âm hồn này đều là lương thực của ngươi.

Tay hắn vung một cây chiến kỳ, đón gió bay phần phật, hạ đạt mệnh lệnh tổng tiến công.

Ầm!Tùy theo mệnh lệnh truyền đạt, hai mươi vạn Bất Tử Cấm vệ Thanh Đồng sánh bằng Đạo binh cùng nhau bộc phát ra sát khí kinh thiên, ầm ầm xông lên, nghiền nát mảng lớn tà linh, âm hồn, thậm chí âm binh Minh thổ.

- Chết tiệt, hoàng của chúng ta đã chết!Có Tà Linh Vương tức giận gầm lên, mang theo tràn ngập sợ hãi và không cam lòng, tận mắt chứng kiến hoàng của chúng nó bị Cổ Trần dẫn thiên phạt đánh xuống hủy diệt thành tro.

Chúng nó sợ hãi, kinh hoàng, dẫn theo đám tà linh chạy trốn, muốn trốn trở về sâu trong Tử Vong Hoang nguyên.

- Grao! Minh Hoàng bệ hạ!Một tiếng gầm rống truyền đến, có Minh Vương cường đại gầm lên, cưỡi một con Mộng yểm cao lớn đạp không khí xông đến, tay cầm trường thương rực cháy quỷ hỏa đâm hướng Cổ Trần.

Nó hết lòng trung thành với Minh Hoàng, trông thấy Minh Hoàng của mình chết dưới thiên phạt, lửa giận nhấn chìm lý trí, lao thẳng đến chỗ kẻ đầu têu Cổ Trần.

Keng!Giây sau, chiến kỳ quét ngang đánh tới, trúng trường thương của Minh Vương, hai bên va chạm, sức mạnh bùng nổ mãnh liệt lan tràn, chấn vỡ mảng lớn đá núi.

Cổ Trần mặt không cảm xúc vung chiến kỳ đè xuống, vang tiếng nổ điếc tai, một ngọn núi lớn ở bên dưới sụp đổ hơn một nửa, có thân hình mạnh mẽ rớt xuống chỗ đó.

- Hí!Mộng yểm hí dài, toàn thân quỷ hỏa nhạt nhòa.

Một kích vừa rồi bị thương nặng con tọa kỵ Mộng yểm, Minh Vương thì nửa thân hình nổ tung, nhìn khủng bố vô cùng.

Cổ Trần một kích bị thương nặng một vị Minh Vương, hiện tại tu vi đã đến trình độ kinh người, sức chiến đấu kinh thiên.

- Hoàng của các ngươi đã thành chim liền cánh bay đi, ngươi còn dám vọt tới, dũng khí đáng khen, tiễn ngươi đi xuống làm bạn với hoàng của ngươi.

Vừa dứt lời, Cổ Trần lắc người biến mất trên không trung, khi hiện ra đã đến khe núi sụp xuống, một cây chiến kỳ đâm xuyên qua vị Minh Vương kia.

Minh Vương ngửa đầu hú dài, đau buồn giận dữ rống lớn:- Ngô hoàng! !!Cuối cùng thân thể nổ tung, hóa thành một làn sương khói biến mất, chỉ để lại một hạt hồn châu lấp lánh rơi xuống bàn tay Cổ Trần.

Hắn bóp hồn châu, ngắm nghía một lúc rồi nói:- Trung thành đáng khen, tiếc rằng các ngươi không nên đến xâm phạm lãnh thổ của Nhân tộc ta.

Cổ Trần nói xong cất vào hồn châu, nhìn thoáng qua Man Hoang bình nguyên, đông đúc tà linh âm hồn kêu gào, hét thảm, bị Bất Tử Cấm vệ lần lượt chém giết, cắn nuốt.

Đúng vậy, sau khi Bất Tử Cấm vệ giết âm linh liền cắn nuốt oán khí, tử khí, âm khí và quỷ khí trên người chúng nó.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.