Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 816




Có một tia khí tức quen thuộc.

- Ta nhớ ra rồi!Đang đăm chiêu suy nghĩ, bỗng nhiên nó nghe thấy Cổ Trần kinh hô lên một tiếng, sợ tới mức lông vũ trên người đều dựng đứng hết lên.

Nó hoảng sợ nhìn Cổ Trần, thật sự sợ rằng hắn nói một lời không hợp liền trực tiếp vặt lông nó để luyện hoá tăng cường thực lực.

Cổ Trần bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt hắn chuyển động, rơi vào trên người Lôi Điểu đã hóa thành băng điêu, nhớ tới có một lần gặp phải.

Đã từng gặp qua, khi Cổ Trần vẫn là tộc trưởng của tiểu bộ lạc, hắn mang theo tộc nhân di chuyển, trên đường từng gặp phải cảnh hai sinh vật đáng sợ đang chém giết trên bầu trời.

Đêm giông bão kia, khi nhìn thấy hai con quái vật khổng tử đuổi theo chém giết trên không trung, còn thu được một giọt máu cường đại.

Nghĩ tới lúc ấy, một giọt máu đó chính là rơi xuống lúc Hỏa Tước bị thương, lúc ấy vừa đúng thời điểm bị Cổ Trần hấp thu, để cho hạt châu bên trong Tử Phủ hút vào.

Bây giờ nhìn lại, không phải là hai sinh vật nào khác mà chính xác là Hoả Tước và Lôi Điểu?Lúc ấy Lôi Điểu đuổi giết Hỏa Tước, hình như là vì tranh đoạt bảo vật, lúc trước Cổ Trần quá yếu căn bản không cách nào chạm tới, càng không cách nào nhìn cho rõ ràng tình hình lúc ấy.

Bây giờ nhìn lại liền bừng tỉnh đại ngộ, hoàn toàn hiểu được.

- Thì ra, lúc trước ngươi bị Lôi Điểu truy sát sao.

Cổ Trần bừng ngộ ra, nhìn về phía Hỏa Tước nói, ánh mắt dừng ở bên cạnh nó một bộ xương, trên bộ xương đỏ bừng thiêu đốt một loại hoả diễm.

Loại hỏa diễm này cực kỳ cường đại, phảng phất như dùng thứ gì cũng không thể dập tắt, lộ ra một loại khí tức kinh khủng.

Đó là hài cốt của một đầu Phượng hoàng.

- Lúc trước, chính là vì hài cốt Phượng Hoàng này mà bị Lôi Điểu đuổi giết chứ?Cổ Trần có chút minh ngộ hỏi.

Hỏa Tước vẻ mặt mơ hồ, trong lòng nghĩ, nó đã từng gặp qua Cổ Trần sao?Hình như không có, lúc ấy Hoả Tước bị Lôi Điểu đuổi giết ngang qua phạm vi Bách Man Sơn, hơn nữa bọn chúng cũng không có cảm ứng được bất kỳ khí tức nhân tộc cường đại nào trong Bách Man Sơn.

Vì sao Cổ Trần biết nó, xem tình huống lúc ấy còn nhìn thấy nó bị Lôi Điểu đuổi giết.

- Ngươi, ngươi đã thấy cảnh ta bị Lôi Điểu truy sát sao?Hỏa tước trợn mắt há hốc mồm, có chút không thể tin được những lời hắn nói.

Cổ Trần cười gật đầu nói:- Không sai, lúc ấy ta mang theo tộc nhân của ta đang di chuyển, vừa đúng lúc nhìn thấy trên bầu trời có hai sinh vật đang truy đuổi chém giết nhau, một trong số đó chính là Lôi Điểu, còn sinh vật bị đuổi giết kia hẳn là ngươi.

- Không sai, ta bị Lôi Điểu điên cuồng đuổi giết chạy tới nơi này.

Hỏa Tước trực tiếp thừa nhận, nhưng trong lòng nó thấp thỏm bất an, trong lòng nó lo lắng, chắc sẽ không bị nhân tộc hung tàn này nhớ tới chứ?- Vậy thì không sai, không ngờ còn có thể gặp lại ngươi, thật sự đây được coi là duyên phận.

Trên mặt Cổ Trần lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng.

Hắn hồi tưởng lại tất cả những gì lúc trước chứng kiến được trong mắt, bị khí tức cường đại của Hỏa Tước cùng Lôi Điểu làm cho chấn động mạnh mẽ.

Hiện tại lại gặp phải Hỏa Tước, tình thế đã đảo ngược lại, Lôi Điểu từng cường đại khi ấy đã biến thành một thi thể đông cứng trong khối băng lạnh.

Ngay cả Phong Vương giả mang theo chủ nhân Lôi tộc của nó cũng bị Cổ Trần chém giết để luyện hóa thôn phệ, loại biến hóa đảo ngược này, lại làm cho nội tâm Cổ Trần có loại cảm giác kỳ diệu.

Nghĩ lại những ngày tháng căn cơ còn thấp, tu vi của hắn chưa được cao, làm bất cứ chuyện gì đều hết mực cẩn thận, bây giờ nhìn lại, hắn không nghĩ rằng hắn đã từng đáng thương như vậy.

Hắn không biết, Hỏa Tước trong lòng lại đang thầm mắng:- Ai có duyên phận với ngươi, nhân tộc hung tàn như vậy, ta vẫn nên cách xa xa.

Cổ Trần từ trong hồi ức tỉnh lại, cả người hắn phảng phất như thay đổi thành một con người khác, khí tức trong người càng thêm hư vô mờ mịt.

Tâm linh của hắn xảy ra một loại lột xác nào đó, giờ khắc này dĩ nhiên tinh thần đã đạt được tăng trưởng, phảng phất như mở ra một loại xiềng xích cùng phóng thích.

Giờ khắc này, Cổ Trần cũng cảm giác được hắn chưa từng có thoải mái tự tại, cái loại cảm giác cường đại, chân thật này khiến hắn trầm mê, không muốn thoát ra.

- Không hề để ý thời gian qua đi, ta đã đi tới bước này, sinh vật cường đại từng rất đáng sợ, khiến cho ta sợ hãi giờ đây đã không tính là cái gì.

Cổ Trần cảm thán nói một câu, bản thân hắn đi tới thế giới này lúc đầu luôn có tâm lý sợ hãi bất an, vẫn căng thẳng, nhưng hiện tại bỗng nhiên mở ra cái nút thắt này.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.