Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 765




Cổ Trần tự mình thầm thì mấy câu, mắt đăm chiêu nhìn một vùng của Thạch Vạn Lĩnh trên tấm bản đồ, đó là nơi gần vùng Đông Hoang đại thảo nguyên, vừa hay chỉ cách Bách Man Sơn một đồng cỏ.

Chỉ cần băng qua Đông Hoang thảo nguyên này là có thể đến được lãnh thổ Vạn Thạch Lĩnh.

Có điều, muốn đến được Đông Hoang đại thảo nguyên thì trước hết phải băng qua Tử Vong Hoang Nguyên thì mới được, đó là một vấn đề nan giải.

Bởi vì Tử Vong Hoang Nguyên đúng như tên gọi của nó, là một vùng đất chết chóc mang một mối đe dọa rất lớn - m Linh.

- Báo! Tộc trưởng, đại sự không hay rồi!Đột nhiên một bóng người hớt hải chạy vào phá tan suy nghĩ của hắn, hắn kia khuỵ một gối xuống, vẻ mặt lo lắng báo tin.

- Không cần kinh hoảng, đã xảy ra chuyện gì, chậm rãi nói cho ta.

Trong đại điện, thấy người tới bẩm báo với vẻ mặt hoảng sợ, Cổ Trần khẽ nhíu mày, giọng điệu thong dong, cả người hắn tản mát ra một luồng khí chất khiến người khác yên tâm hơn phần nào, làm cho binh lính ban đầu vốn bối rối lập tức đã trở nên bình tĩnh không ít.

Hắn vội vàng nói:- Tộc trưởng, vừa rồi Huyền Điểu Thành gặp phải hai người có sức mạnh vô song, bọn hắn đột nhiên công kích, ra tay độc ác, đã làm tử thương rất nhiều người.

- Cái gì?Ánh mắt Cổ Trần lập tức nghiêm túc, sát khí từ thân thể hắn tràn ra bốn phía, trong lòng dâng lên một tia lửa giận.

Không nghĩ tới vừa rồi mọi người không phát hiện, đương nhiên lại để cho người khác lẻn vào trong Bách Man sơn, thậm chí lại còn ra tay độc ác, đánh phá Huyền Điểu Thành, làm tổn hại đến tính mạng của mọi người trong tộc.

- Hắc thổ, Long Uyên, lập tức theo ta!- Những người khác, hãy nâng cao đề phòng!Vừa dứt lời, hắn đã nhanh chóng phi thân biến mất trong đại điện, chỉ có âm thanh không ngừng vang vọng phát ra từ trong thành, làm kinh động đến vô số tộc nhân, họ đều nhao nhao nhìn về phía bầu trời.

Tất cả mọi người chỉ kịp nhìn thấy một đường ánh sáng rực rỡ chợt lóe lên rồi biến mất, bay vọt lên tận không trung xa xăm.

Một khắc sau, trong quân doanh nổi lên hai vị tướng cường đại, bọn họ chính là hai người Hắc Thổ và Long Uyên, cả hai đều đồng loạt bộc phát tốc độ đuổi theo tộc trưởng, chớp mắt biến mất không thấy.

- Là tộc trưởng đến!- Còn có Hắc Thổ tướng quân, Long Uyên tướng quân.

- Chuyện gì đã xảy ra?Trong thành, mọi người nhìn về phía người đang biến mất kia, nhao nhao suy đoán xem họ là ai, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà để cho tộc trưởng mang theo hai vị đại Vương giả của bộ lạc vội vã rời đi như vậy?Mọi người ai nấy trong lòng đều nổi lên sự tò mò, không ngừng suy đoán, hẳn là đã xảy ra việc lớn, nếu không tộc trưởng cùng hai vị đại tương cũng không vội vàng đi ra ngoài.

- Tất cả mọi người, lập tức cảnh giác!Trong quân doanh, Man Phi mang theo một đám chiến sĩ nhao nhao xông ra, toàn bộ Hoang Cổ thành lập tức làm theo quy định của quân lính, bắt đầu chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Bọn họ đều biết rõ ràng, nhất định là có đại sự xảy ra, có lẽ là có đối thủ mạnh xuất hiện, tộc trưởng mới có thể hạ lệnh như vậy, nếu không cũng không có khả năng hạ lệnh đề phòng cảnh giác cao độ.

…Ngay khi mọi người đang cố gắng suy đoán, trên thành Huyền Điểu, đã xuất hiện không ít thi thể nằm trên tường, máu đỏ tươi chảy xuống bốn phía, vô số người phẫn nộ nhìn về phía hai bóng Thạch nhânng sợ trên thành.

- Ha ha ha! - Nhân tộc, các ngươi cũng chỉ được như thế thôi sao!Một tiếng cười to truyền đến, giữa không trung, một bóng người phiêu đãng đứng ở nơi đó, sau lưng hắn là một đôi cánh dơi vì đang kích động mà run nhẹ, trên đó còn rơi xuống một chút máu.

Cánh dơi màu đen, khi dang hết mức sẽ dài chừng ba thước, phía trên phủ đầy sọc máu dày đặc, tản ra sát khí khiến người ta sợ hãi.

Hắn chính là Hắc Dực Bức Vương!Một vị Phong Vương giả ngoại tộc cường đại đột nhiên giáng xuống lâm Bách Man Sơn, trực tiếp xuất hiện trên bầu trời trong Huyền Điểu thành, sau đó liền giết không ít thủ vệ canh gác trên tường thành.

Dưới chân hắn, còn có mấy thi thể đã khô, toàn thân máu đều bị hút cạn.

- Máu của nhân tộc, vẫn là thứ mỹ vị như vậy, tộc trưởng của các ngươi đâu, Cổ Trần, ra đây chịu chết cho bản vương.

Hắc Dực Bức Vương vẻ mặt dữ tợn cười to, hắn ngông cuồng, càn rỡ vô cùng, khí thế kiêu ngạo hét lớn.

Hai răng nanh của hắn hiện lên máu đỏ, bên khóe miệng còn lưu lại một vết máu, chắc chắn vừa rồi chính hắn đã hút khô máu của chiến sĩ nhân tộc.

- Hắc Dực, đừng cười nữa, hãy nhanh chóng tiêu diệt nhân tộc nơi này.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.