Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 627




Người này mặc một bộ Huyền Vũ chiến bào, gió thổi bay phất phơ, đôi mắt sáng ngời, ánh mắt sắc bén đảo qua ba vị Phong Vương giả của dị tộc kia, cuối cùng nhìn thẳng lên người Cổ Trần.

Trong mắt hắn lộ ra một tia tán thưởng:- Không tệ, không hổ là thiên kiêu nhân kiệt của Nhân tộc ta, một mình đấu với ba vị Phong Vương giả của dị tộc cũng không sợ hãi, ngươi, rất không tệ.

Cổ Trần cạn lời, người này đến chỉ vì muốn tán thưởng một câu thôi sao?- Hóa ra là Huyền Vô Cực, Huyền Vũ Thánh Tử.

Hắc Thạch Vương nhìn thấy người tới, thì giật mình nói ra một câu, chỉ rõ thân phận của người kia.

Hắn chính là người của một trong Tứ Đại Thánh Địa Nhân tộc, một vị Thánh Tử của Huyền Vũ Thánh Địa, Huyền Vô Cực.

- Huyền Vô Cực, một mình ngươi đến đây, là muốn vẫn lạc tại chỗ này sao?Kim Quang Vương nở nụ cười, nhưng nụ cười ấy rất lạnh lùng nghiêm nghị.

Cự Phủ Vương ở bên cạnh cũng cười gằn nói:- Huyền Vô Cực, ngươi không co đầu rút cổ trốn trong Huyền Vũ Thánh Địa làm Thánh Tử tiếp à, sao hôm nay lại chạy đến đây chịu chết?Ba vị Phong Vương giả của dị tộc đều nở nụ cười, nụ cười ấy khiến người ta hoảng sợ, hiển nhiên đã coi Huyền Vũ Thánh Tử vừa đến là rau thịt trên thớt.

Huyền Vô Cực, một vị thiên kiêu tuyệt thế của Huyền Vũ Thánh Địa, có thực lực Phong Vương giả, dám một mình đến đây, vậy chắc chắn hắn có lòng tin tuyệt đối.

- Ba Phong Vương giả của tam đại dị tộc, nếu như đem được đầu các ngươi về, nhất định có thể khiến ta có cơ hội bước vào Huyền Vũ Thánh Tháp lĩnh ngộ Huyền Vũ chân bí, tu vi sẽ tiến thêm một bước.

Huyền Vô Cực tự tin dào dạt, trong lời nói lộ ra sát ý lạnh thấu xương, vậy mà lại muốn chém chết ba vị Phong Vương giả của dị tộc mang về lĩnh thưởng.

Cổ Trần cũng phải bất ngờ, vị này Huyền Vũ Thánh Tử đúng là tự tin thật, cũng không biết thực lực cụ thể thế nào, đừng bên ngoài cường hãn, bên trong lại yếu ớt như gà con.

- Ngươi là Cổ Trần?Huyền Vô Cực không để ý đến ba Phong Vương giả kia nữa, mà quay người nhìn về phía Cổ Trần hỏi.

Cổ Trần khẽ gật đầu:- Không sai, ta chính là Cổ Trần, ngươi có lòng tin giải quyết được ba vị Phong Vương giả này sao?- Yên tâm, có ngươi là được rồi.

Huyền Vô Cực mỉm cười gật đầu, lời nói có chút quái dị:- Trước đây, tại Vô Tận Hải, Thánh Địa đã từng muốn đón một người đi, người đó chính là ngươi sao? Ta muốn hỏi ngươi một chút vì sao lại từ chối?- Từ chối còn cần lý do sao?Cổ Trần hỏi ngược lại một câu, khiến Huyền Vô Cực á khẩu không trả lời được.

Đúng vậy, từ chối rồi còn cần lý do sao, ta thích từ chối, không muốn đi đấy, chẳng lẽ còn phải nghĩ ra một lý do nữa à?- Hỗn trướng, Huyền Vô Cực, để bản vương chém ngươi trước!Bị hai người phớt lờ, ba vị Phong Vương giả của dị tộc nổi giận, Kim Quang Vương không nhịn được trực tiếp dậm chân lao đến, sát ý bao phủ Huyền Vô Cực, muốn chém chết vị Huyền Vũ Thánh Tử này.

Thánh Địa Nhân tộc, ẩn tàng quá sâu, căn bản không có cách tìm thấy vị trí cụ thể, muốn tiêu diệt cũng không có cách nào thực hiện được, khiến dị tộc càng hận thấu xương.

Hễ nhìn thấy người của Thánh Địa Nhân tộc, bọn họ sẽ chém giết toàn bộ.

Lúc này Huyền Vũ Thánh Tử đang ở ngay trước mắt, đã gặp phải tất nhiên bọn họ không thể bỏ qua, giết một người thì bớt một kẻ thù.

- Tới đi, hôm nay Huyền Vô Cực ra, sẽ giết Kim Quang Vương ngươi trong Bách Man sơn này.

Huyền Vô Cực lạnh lùng hừ một tiếng, trong tay có thêm thanh đao, bên trên khắc một con Huyền Vũ, dữ tợn, bá đạo, ẩn chứa một luồng Thánh uy mơ hồ.

- Bán Thánh binh?Kim Quang Vương híp mắt lại, khinh thường:- Bản Vương cho rằng ngươi có gì đó để dựa vào, hóa ra là một món Bán Thánh binh, đúng là buồn cười, ngươi cho rằng chỉ ngươi có Bán Thánh binh thôi sao?Vù!Vừa dứt lời, trong tay Kim Quang Vương lập tức có thêm một thanh chiến đao màu vàng kim, vô cùng sắc bén, vừa xuất hiện đã xé tan hư không bốn phía, khiến người ta kính sợ.

Đây cũng là một thanh Bán Thánh binh, binh khí của hai người cùng cấp bậc với nhau.

- Chiến!- Giết!Hai người Huyền Vô Cực, Kim Quang Vương đồng thời đạp không lao lên, hóa thành hai tia sáng trực tiếp xông thẳng lên bầu trời, xoắn nát mây mù khắp nơi.

Nhìn thấy hai đại cường giả trực tiếp khai chiến, trong lòng Cổ Trần có chút khó hiểu, trong mắt lộ ra một luồng sáng âm u, lạnh lẽo âm trầm nhìn về phía hai vị Phong Vương giả còn lại.

Ba người đã đi mất một, trong lòng Cổ Trần cảm thấy, có lẽ hôm nay mình sẽ có cơ hội chém chết Phong Vương giả.

- Các ngươi, đang nhìn cái gì?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.