Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 615




Sắc mặt hai người Nghĩa Hiên, Chân Nhất lập tức thay đổi, đang định ngăn cản, thì bị một luồng ý chí của Cổ Trần khóa chặt, nếu như bọn họ có hành động gì, sẽ phải hứng chịu công kích kinh khủng.

Ánh mắt Cổ Trần rất lạnh lùng, nhìn hai người đầy vẻ uy hiếp, nếu như bọn họ không thức thời, vậy thì giết cả là được rồi, hai tên sứ giả Thánh Địa thôi mà, muốn giết thì giết.

- Không! Sứ giả cứu ta!Phía bên kia, Huyền Ly hoảng sợ kêu to, lúc này hắn đang bị một cỗ hắc khí bao phủ, từ đầu đến chân không ngừng khô quắt, sinh cơ trên người đang nhanh chóng trôi đi.

- Hỗn trướng!Huyền Mặc giận dữ, phát ra toàn bộ lực lượng, muốn đánh tan hắc vụ kia, kết quả ngay cả bản thân cũng bị bao phủ vào trong, cơ thể không ngừng tỏa ra khói đen, sinh cơ bị xói mòn nhanh chóng.

- Mau, mau dừng lại! - Sứ giả, cứu mạng!- Ta là một thành viên của Thánh Địa, các ngươi không thể khoanh tay đứng nhìn ta bị giết! Huyền Ly sợ hãi, kêu rên giãy dụa trong tuyệt vọng.

Đáng tiếc, sinh cơ trên người hắn vẫn bị xói mòn nhanh chóng, máu thịt trên thân thể đang từ từ khô quắt, nhìn thấy cảnh này, hai người Nghĩa Hiên và Chân Nhất đều hãi hùng khiếp vía.

Năng lực của Thanh Y đúng là khiến người ta hoảng sợ, nửa người nửa ma, dòng máu cấm kỵ chảy trong cơ thể, chính là hậu nhân cấm kỵ.

- A! Sau khi một tiếng hét thảm vang lên, hơn nửa sinh cơ của Huyền Ly đã biến mất.

Còn Thanh Y không hề bị ảnh hưởng, nàng giơ tay ra chộp vào mặt hắn, muốn dùng tay kéo linh hồn của hắn ra để cắn nuốt.

Vù!Đún vào lúc này, tấm Thánh Lệnh trên đỉnh đầu Huyền Ly đột nhiên phát sáng, một tia sáng mãnh liệt phát ra, vậy mà lại đánh tan được một mảng hắc vụ lớn.

Thanh Y khẽ chau mày lại, dùng tay vỗ ra một chưởng, hắc vụ lại cuồn cuộn dâng lên, đánh vào Thánh Lệnh bên trên, nhưng mà không có chút hiệu quả nào.

- Ma chướng lớn mật, dám hủy hoại Thánh Lệnh của bổn tọa?Một giọng nói lạnh như băng truyền ra từ bên trong Thánh Lênh, sau đó một vầng sáng hiện lên, hóa thảnh một bóng dáng mông lung xuất hiện trước mặt mọi người.

Bóng mờ kia phát ra khí tức cường đại, như vực sâu biển lớn, giống như một Thánh Nhân, trong khí tức cuồn cuộn ẩn chứa một cỗ Thánh uy.

- Tham kiến Thánh giả!Hai người Nghĩa Hiên, Chân Nhất nhìn thấy bóng người kia, lập tức cung kính quỳ xuống, đầu cúi rạp xuống đất, bởi vì hưng phấn nên cả người run rẩy, ý niệm của Thánh giả đã xuất hiện.

- Hả? Ma! Không đúng, nguồn gốc tai họa, nhất định phải tiêu diệt.

Một đạo Thánh niệm đảo qua người Thanh Y, lập tức kinh ngạc vạn phần, sau đó hắn đưa tay ra muốn giết chết Thanh Y, trừ khử nguồn gốc tai họa này một cách gọn gàng dứt khoát.

- Ngươi thử động vào nàng một chút xem?Nghe thấy thế, hư ảnh từ Thánh niệm kia sững sờ đứng tại chỗ, trong lòng bàn tay hắn đã tụ lại một luồng khí tức kinh khủng, nhưng vẫn chưa ra tay.

Bởi vì hắn cảm nhận được, bản thân đang bị một luồng ý chí khóa chặt, cảm giác nguy cơ nồng đậm bao phủ ý niệm của hắn, khiến hắn cảm thấy rất khiếp sợ, đúng là không thể tin nổi.

Ngay sau đó, không biết khi nào trên tay Cổ Trần đã có thêm một chiếc Chiến Cung, đang được kéo căng thành hình trăng tròn, một mũi tên kinh khủng đã được ngưng tụ thành hình, mũi tên nhằm thẳng về phía trước, sát cơ lạnh thấu xương.

Đó là một mũi tên tạo thành từ hồn lực, có thể tiêu diệt tất cả mọi ý chí, khiến hư ảnh của Thánh niệm kia cũng cảm thấy bị uy hiếp, không thể không dừng lại.

- Ngươi là ai?Hư ảnh hình thành từ Thánh niệm kia quan sát Cổ Trần, có chút nghi hoặc.

Hắn vô cùng kinh ngạc, người thanh niên này đúng là Nhân tộc, thế nhưng lại có thể khiến hắn cảm thấy bị uy hiếp mãnh liệt như vậy, đúng là không thể tin nổi.

Đây chính là một đạo Thánh niệm của hắn, ẩn chứa một luồng ý chí và uy năng của Thánh Nhân, vậy mà lại cảm thấy bị uy hiếp bởi một cậu nhóc Nhân tộc.

- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là, người kia là người ta chắc chắc phải giết, ngươi muốn xen vào sao?Mặt Cổ Trần không chút thay đổi nhìn chằm chằm vào hư ảnh tạo ra từ Thánh niệm kia.

Cho dù đối phương là Thánh Nhân, hắn cũng không sợ, nếu là bản thể xuất hiện có lẽ hắn còn kính sọ, nhưng chỉ là một hư ảnh hình thành từ một tia ý niệm thì không thể nào khiến hắn lui bước được.

Bốn phía trở nên tĩnh lặng, vậy mà Cổ Trần lại dám uy hiếp một Thánh Nhân?- Trời ạ!- Hắn này, lại dám uy hiếp Thánh giả?Hai người Nghĩa Hiên và Chân Nhất đều sợ hãi, ánh mắt nhìn Cổ Trần đã có chút hoảng sợ, hắn này đúng là không biết trời cao đất rộng, vậy mà lại dám uy hiếp Thánh Nhân?Thánh Nhân, chỉ cần dùng một ý niệm trong đầu là có thể nghiền ép linh hồn của ngươi, ngươi dám uy hiếp Thánh Nhân, ai cho ngươi cái gan đó?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.