Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 613




Cổ Trần nghe thấy thế, thì cười một tiếng, khinh thường hỏi:- Như vậy, nếu ta gia nhập Thánh Địa rồi, bộ lạc của ta, tộc nhân của ta phải làm sao bây giờ?- Chuyện này rất đơn giản.

Vẻ mặt Nghĩa Hiên giống như đang nhìn một kẻ ngốc, hắn thản nhiên nói:- Tất nhiên là ngươi tự chọn ra một tộc trưởng mới để kế nhiệm mình, sau đó trong tương lai nếu lại có thiên kiêu xuất hiện, thì người đó cũng có thể tiến vào trong Thánh Địa.

- Ha ha ha! Cổ Trần đột nhiên cười ha ha, ý trào phúng trong mắt càng ngày càng đậm, nhìn thẳng vào hai tên sứ giả Thánh Địa trước mắt nói:- Gia nhập Thánh Địa, chẳng những không có chỗ tốt nào, cũng không có một chút tác dụng nào, ngược lại còn khiến ta vứt bỏ bộ lạc, vứt bỏ tộc nhân và tất cả nhứng gì mình đang có, để đến nơi mà các ngươi gọi là Thánh Địa?- Còn bộ lạc của ta, tộc nhân của ta, thì để đó cho dị tộc thống trị, nô dịch, tàn sát, sau đó nếu sinh ra thiên kiêu lại tiếp tục tiến vào Thánh Địa?- Nếu Thánh Địa là như vậy, ta chẳng thèm ngó tới, Thánh Địa không có cách nào phù hộ Nhân tộc, vậy mà cũng dám tự xưng là Thiên đường?Mặt Cổ Trần đầy vẻ xem thường, lời hắn nói khiến sắc mặt Nghĩa Hiên và Chân Nhất đỏ bừng lên, vừa tức giận lại vừa xấu hổ, đúng là lới hắn nói có chút đạo lý, nhưng Thánh Địa không phải là nơi một tên nhóc như Cổ Trần có thể nói xấu được.

- Các ngươi đi đi, ta sẽ không gia nhập nơi gọi là Thánh Địa ấy.

Hắn nói rất dứt khoát quyết đoán, kiên định không thay đổi, Thánh Địa rắm chó, ngay cả việc phù hộ cho Nhân tộc cũng không làm được, vậy còn dám xưng là Thánh Địa với Thiên đường, đúng là buồn cười.

- Hôm nay, ta chắc chắn sẽ tiêu diệt Huyền Điểu bộ lạc, không ai có thể ngăn cản được, nếu các ngươi muốn ngăn cản, vậy xuống địa ngục cùng bọn chúng đi.

Cổ Trần nói xong, hai mắt lộ ra vẻ hung ác, thản nhiên nhìn hai tên sứ giả Thánh Địa trước mắt mình, sát ý từ từ dâng lên.

Lời này vừa phát ra, tất cả mọi người có mặt ở chỗ này đều giật nảy mình, hoảng sợ nhìn hắn, tên này, đúng là vô cùng cuồng vọng, lại dám đứng trước mặt người của Thánh Địa nói muốn tiêu diệt Huyền Điểu bộ lạc.

Sắc mặt Huyền Ly vô cùng u ám, hắn ta tức giận nói:- Sứ giả, các ngài nhìn xem, hắn này quá cuồng vọng, không coi ai ra gì cả, không để Thánh Địa vào mắt, nhất định phải nghiêm trị.

- Không sai, phải nghiêm trị không tha, giết hắn!Huyền Mặc mở miệng nói chêm vào một câu, hai cha con đều muốn giết chết Cổ Trần, cướp đoạt tất cả của hắn, để bọn họ trở thành bá chủ của Bách Man sơn.

Đáng tiếc, lời của hai người này đều không có chút hiệu quả nào, Cổ Trần mà sợ người của Thánh Địa sao?- Ngươi nói cái gì?Nghĩa Hiên giận dữ, thân là sứ giả Thánh Địa tất nhiên bản thân hắn có kiêu ngạo của mình, bây giờ lại bị người ta vả mặt như vậy, sao có thể chịu nổi?Sắc mặt Chân Nhất cũng không dễ nhìn lắm, hắn hừ một tiếng:- Nhóc con, Huyền Ly chính là thiên kiêu mà Thánh Địa chúng ta chọn trúng, hắn đã là người của Thánh Địa rồi, ngươi dám động hắn, chính là muốn đối địch với Thánh Địa chúng ta.

- Không sai, sứ giả, trấn áp hắn đi!Huyền Ly hưng phấn, mở miệng nói một câu.

- Ồn ào!Cổ Trần nhíu mày lại, hai mắt tỏa ra ánh sáng lấp lóe, trừng Huyền Ly một cái.

Phụt!Huyền Ly đột nhiên phun ra một ngụm máu, thân thể rơi xuống, trực tiếp ngã xuống đất trọng thương, miệng, mũi chảy đầy máu, hai mắt bị nổ tung, máu và nước mắt chảy ra ào ào.

- A! Khi tiếng kêu thảm thiết truyền đến, mọi người mới bừng tỉnh.

- Ngươi, ngươi ngươi! Vẻ mặt hai người Nghĩa Hiên và Chân Nhất cứng đờ, tức giận đến mức cả người run lên, sắc mặt xanh tím, hai mắt cũng bắt đầu phun lửa.

Vậy mà Cổ Trần lại dám đánh Huyền Ly bị thương nặng ngay trước mặt bọn họ, trọng thương ngay tại chỗ, thiếu chút nữa đã mất mạng.

Nếu không phải Cổ Trần cố ý để lại cho hắn một mạng, khả năng linh hồn của hắn đã bị tiêu diệt, ý chí cũng bị đánh tan rồi.

- Các ngươi vừa nói gì? Ta nghe không rõ, lặp lại lần nữa.

Cổ Trần móc móc lỗ tai, thản nhiền nhìn về phía Huyền Ly nói.

- Ngươi! Phụt!Huyền Ly lại phun một ngụm máu thêm lần nữa, tức giận đến mức thiếu chút nữa thì ngất.

Khuôn mặt hai người Nghĩa Hiên, Chân Nhất cứng đờ, lửa giận bốc lên trong mắt, nhìn Huyền Ly bị đánh trọng thương, Thánh Lệnh vẫn bay lơ lửng trên đỉnh đầu hắn ta, tỏa sáng lấp lóe, vậy mà không ngăn được một ánh mắt của Cổ Trần?Bản thân Huyền Ly càng hoảng sợ hơn, hắn cảm thấy cái chết đang đến rất gần, chỉ thiếu một chút nữa thôi linh hồn ý chí của hắn đã sụp đổ, biến mất.

- Con ta!Một tiếng gào thê lương truyền đến, lúc này Huyền Mặc mới tỉnh táo lại, vẻ mặt hắn đầy hốt hoảng nhìn con của mình, thiếu chút nữa đã ngất đi.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.