Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 562




Răng rắc, răng rắc!Cảnh tượng kinh khủng xuất hiện, một nửa Chiến Hồn của Thạch Nhân Vương bị nghiền nát từng chút một, cuối cùng bị nuốt vào trong hắc động biến mất không thấy đâu nữa.

Tận mắt nhìn thấy Chiến Hồn của hai vị Vương giả vẫn lạc, đầu óc Mông Liệt vô cùng chấn động, sự hoảng sợ xâm chiếm ý thức của hắn, hắn muốn chạy trốn, nhưng lại không trốn thoát được.

Muốn phát ra đồ đằng ấn ký trong linh hồn, nhưng lại bị hãm hại không cách nào kích hoạt, lần này thì thảm rồi.

- Bản Vương liều mạng với ngươi.

Giây phút cuối cùng, Mông Liệt gầm thét một tiếng muốn liều mạng, thiêu đốt Chiến Hồn, trực tiếp tự bạo khiến linh hồn ý chí của Cổ Trần trọng thương, thậm chí kéo hắn chết cùng.

Đáng tiếc ý định rất hay, hiện thực lại tàn khốc, bị Lục Đạo ma bàn trấn áp, đừng nói tự bạo, ngay cả tự thiêu đốt Chiến Hồn của mình, Mông Liệt cũng không làm được.

Từng cái từng cái xiềng xích kinh khủng màu đen kia, khóa chặt Hồn Thể tầng tầng lớp lớp, phong tỏa trấn áp tất cả lực lượng linh hồn, ma diệt từng chút một.

- A! - Bản Vương không cam lòng, không cam lòng! A…Tiếng kêu thê lương của Mông Liệt không ngừng truyền đến, lồng giam bị phá nát, vô số Thú nhân tận mắt thấy trông thấy Chiến Hồn của tam đại Vương Giả bị ma diệt thôn phệ từng cái một.

Cảnh tượng kinh khủng kia, khiến tất cả mọi người rung động, vô số Thú nhân sợ hãi, hoảng hốt, linh hồn cũng sinh ra cảm giác run rẩy.

Ầm!Cuối cùng, Chiến Hồn của Thú nhân Vương Mông liệt nổ tung, bị sáu cái hắc động trực tiếp thôn phệ luyện hóa, xóa sạch ý thức, chỉ để lại lực lượng linh hồn cường đại thuần túy.

Khi Chiến Hồn bị diệt, Thú Vương Mông Liệt đang kịch chiến đột nhiên thổ huyết, sắc mặt trắng bệch, tinh thần uể oải, lập tức rớt xuống mấy tầng.

Sắc mặt hắn trắng bệch, hoảng sợ nhìn lại, thì trông thấy Linh hồn thể của Cổ Trần, giẫm lên Lục Đạo ma bàn đang ép xuống.

- Không! Chiến Hồn của Bản Vương!Mông Liệt phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân thể bị Cổ Trần khóa chặt, Thanh Đồng ấn tỷ, Thanh Đồng chi thư vững vàng trấn áp hắn.

Sau đó một tiếng “Oành” vang lên, thân thể Mông Liệt đã bị trấn áp, Lục Đạo ma bàn trực tiếp bay thẳng vào trong đầu hắn, chui vào trong thức hải.

Dường như chỉ trong tích tắc, thân thể của Mông Liệt vị Thú nhân Vương này đã cứng đờ, hai mắt không ngừng lóe sáng, thức hải nổ tung.

Cuối cùng, ánh mắt của hắn trở nên ảm đạm, chút linh hồn ý chí cuối cùng cũng bị Cổ Trần ma diệt, chỉ để lại một thi thể cường đại.

Mất đi linh hồn ý chí, Niết Bàn Vương giả, cũng khó có thể khôi phục lại, Mông Liệt đi theo gót Hoàng Kim Vương, đã chết.

- Vương, Vương đã chết!- Đại vương vẫn lạc!Tình cảnh ấy rơi vào trong mắt vô số Thú nhân, bọn họ hoàn toàn sững sờ, hoàn toàn sợ ngây người.

Vương của bọn họ, vậy mà lại chết rồi.

Thú nhân Vương Mông liệt cường đại vô địch, bị Cổ Trần chém chết trên hư không, thi thể trôi nổi giữa không trung không rơi xuống, cho dù đã chết vẫn tản ra khí tức kinh khủng như trước.

Uy thế đáng sợ của Bỉ Mông Vương, khiến người ta run rẩy, vô số Thú nhân sợ hãi, đầu óc đã bị sự hoảng sợ lấp kín toàn bộ.

Ngay cả Thú nhân Vương cũng đã chết rồi, sao bọn họ có thể ngăn cản được Nhân tộc?- A! - Không có khả năng, không thể nào! Phía bên kia, hắc vụ cuồn cuộn, tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền đến từ bên trong, đó là Thạch Nhân Vương, vị Niết Bàn Vương giả cuối cùng.

Hắn đang bị Thanh Y vây giết trong hắc vụ, hắc vụ không ngừng ăn mòn thân thể thậm chí linh hồn hắn, khiến huyết dịch trên người hắn thậm chí bản nguyên và cả linh hồn đều bị ăn mòn hấp thu từng chút một, vô cùng thê thảm.

Trước đó hắn còn có thể chống đỡ được, nhưng bây giờ thì không, bởi vì Chiến Hồn đã bị Cổ Trần tiêu diệt thôn phệ mất, hắn bị phản phệ nghiêm trọng, khí tức suy sụp, lập tức bị sương mù bao trùm ăn mòn.

- Không! Bản Vương bất tử, bất tử.

Thạch Nhân Vương điên rồi, trông thấy hai người Hoàng Kim Vương, Mông Liệt trước sau bị tiêu diệt trong tay quái vật Nhân tộc Cổ Trần kia, trong lòng hắn khó tránh khỏi có chút sợ hãi.

Nhưng càng hoảng sợ, thì chết càng nhanh, bởi vì sương mù tử vong đang gia tốc ăn mòn thân thể và phòng ngự của hắn, thậm chí còn ăn mòn linh hồn ý chí của hắn.

Dần dần, máu thịt trên người Thạch Nhân Vương đều biến thành màu đen, da thịt xuất hiện rất nhiều chấm đén, giống như vết bớt, càng ngày càng lan rộng.

Cuối cùng huyết nhục trong cơ thể hắn bắt đầu khô quắt từng chút một, linh hồn ý chí cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, không cách nào chống lại, bị tử vong hắc vụ thôn phệ sinh cơ từng chút một.

- Bản Vương, bản Vương bất tử, bất tử! Thạch Nhân Vương gào thét, toàn thân phát ra một cỗ lực lượng siêu cường, đột nhiên thoát ra khỏi tử vong hắc vụ lập tức bay lên không trung.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.