Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 555




Phía sau cũng có một người giết tới, tay hắn cầm một cây Hoàng Kim Chiến Thương, đâm xuyên qua Cổ Trần từ sau lưng, xuyên qua lồng ngực ra ngoài, máu tươi từ trên trời cao rơi xuống.

- Cổ Trần, bản vương nhớ kỹ ngươi, lên đường đi.

Thạch Nhân Vương giết tới, một thanh Thạch Đao bổ thẳng vào trán, nhưng Cổ Trần nghiêng đầu tránh thoát, thanh đao chém vào bờ vai hắn, thiếu chút nữa đã chém rụng cả bả vai.

Quá thê thảm, dáng vẻ thê thảm của Cổ Trần đã kích thích tất cả chiến sĩ Nhân tộc, khiến bọn họ nổi điên, không nhịn được căm hận.

- Cổ Trần, lên đường đi!Ba tên Mông Liệt, Thạch Nhân Vương, Hoàng Kim Vương lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Cổ Trần, sau đó cùng nhau ngưng tụ một cỗ lực lượng kinh khủng muốn đánh nát nhục thể của hắn.

- Hừ! Cổ Trần đột nhiên ngẩng đầu, nhe răng lộ ra một nụ cười.

- Hả?- Không tốt!Ba người giật mình, trong lòng cảm thấy có gì đó không ổn, bọn họ định lui lại thoát ra ngoài tiếc là đã không kịp.

- Thời Gian Đình Chỉ!Cổ Trần khẽ hét lên một tiếng, một luồng ngân quang nổ tung, trong phạm vi bán kính mười thước lập tức yên tĩnh, vạn vật đều đứng yên tại chỗ.

Keng!Trong tích tắc khi thời gian dừng lại, tay phải Cổ Trần cầm kiếm vẽ ra một vòng tròn.

Phốc phốc!Ba cái đầu bay lên không trung, bốn phía xung quanh lập tức khôi phục bình thường, tam đại Vương Giả đồng thời tránh thoát loại giam cầm quỷ dị kia.

Nhưng đầu ba người đã bị chém đứt rồi, nhưng mà cơ thể không đầu vẫn cấp tốc lui lại, cả ba người vươn hai tay ra nhanh như chớp cầm lấy đầu đặt lại trên cổ.

Vài tiếng kẽo kẹt vang lên, cái đầu vốn dĩ đã bị chém đứt, vậy mà lập tức nối liền, ba vị Niết Bàn Vương giả không chết?Cổ Trần hơi sửng sốt, vốn dĩ hắn cho rằng một kiếm chém rơi đầu sẽ chết, không ngờ rằng, vậy mà ba vị Niết Bàn cường giả đầu rơi xuống còn có thể nối lại chỉ trong nháy mắt.

- A!Ba vị Vương giả Mông Liệt, Thạch Nhân Vương, Hoàng Kim Vương hít một ngụm khí lạnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng khắp người, vừa rồi đúng là quá kinh hiểm.

Nếu như chậm thêm hai giây thôi, ba người bọn họ đã thật sự vẫn lạc, tuy nhiên đã đạt đến cảnh giới Niết Bàn, linh hồn hoàn toàn có thể thoát khỏi thể xác.

Nhưng thiếu mất thân thể rất khó sinh tồn, đầu bị chém rụng, không quá một phút đồng hồ vẫn có thể nối liền lại lần nữa, cho nên vừa rồi bọn họ mới có thể nhanh chóng lui lại nhặt lấy đầu mình gắn lại chỗ cũ.

- Đúng là đáng sợ!Thạch Nhân Vương kinh dị, sờ lên cổ, vẫn có chút đau đớn mơ hồ, vừa rồi thế mà hắn lại bị chém rụng đầu.

Không chỉ riêng hắn, hai vị Vương giả còn lại cũng khiếp sợ như gặp phải quỷ, cả đám đều nhìn về phía Cổ Trần với ánh mắt không thể tin nổi.

- Vừa rồi, là lực lượng gì vậy?Hoàng Kim Vương kinh ngạc không tin nổi hỏi.

Mông Liệt, Thạch Nhân Vương liếc nhau, cả hai đều thấy được vẻ kiêng kị trong mắt đối phương.

Ba người vây quanh Cổ Trần, binh khí của ba người vẫn còn lưu tại trên người Cổ Trần, chưa kịp rút ra, bị thân thể Cổ Trần vững vàng giữ chặt lại.

Một cây Huyết Mâu, một cây Hoàng Kim Chiến Thương, một thanh Thạch Đao, ba kiện Vương Binh kêu ong ong, không ngừng muốn thoát khỏi thân thể Cổ Trần.

Nhưng lại bị huyết nhục trên người Cổ Trần khóa chặt lại, không cách nào thoát được, cả người Cổ Trần lúc này nhìn rất thê thảm.

- Tộc trưởng!Hình ảnh này, rơi vào trong mắt vô số người, cả đám chiến sĩ Nhân tộc, khóe mắt đều ẩm ướt.

Trên bầu trời, Cổ Trần bị tam đại Vương Giả vây nhốt giữa không trung, Thanh Đồng Bí Giáp trên người đã hoàn toàn vỡ nát, lộ ra vết thương chồng chất, ba kiện Vương Binh cắm vào, vô cùng thê thảm.

Đây là lần đầu tiên từ trước cho đến giờ Cổ Trần thảm bại như vậy, vừa rồi hắn bất ngờ ra tay chém rụng đầu ba người, nhưng không ngờ rằng vẫn không có cách nào giết chết được ba vị Niết Bàn cường giả.

Sau này muốn tấn công bất ngờ sẽ không còn đơn giản như vậy nữa, ba người đều phòng bị rồi, điều này khiến trong lòng Cổ Trần khó tránh khỏi có chút tiếc hận.

- Cổ Trần, thiếu chút nữa ngươi đã giết được chúng ta.

Vẻ mặt Thạch Nhân Vương rất cẩn thận, nhưng hai mắt lại đầy sát ý.

- Nhục thể của hắn quá cường đại, để không chừa hậu hoạn, phải đồng thời tiêu diệt cả linh hồn ý chí của hắn.

Hoàng Kim Vương trực tiếp mở miệng đề nghị, sát khí dày đặc khiến người ta hoảng sợ.

Nhưng Mông Liệt lại nhắc nhở:- Không thể chủ quan, hắn đã luyện thành linh hồn bí thuật của Tát Mãn tế tự tộc ta, chắc hẳn linh hồn rất cường đại.

- Linh hồn, nhục thân, đồng thời tiêu diệt!Một khắc sau, tam đại Vương Giả đã quyết định dứt khoát, bọn họ hét to một tiếng lại rat ay lần nữa, lần này lực lượng đánh ra vô cùng mạnh mẽ.

Cùng lúc đó, mi tâm cả ba người đều sáng lên, tiếp đó ba đạo linh hồn cường đại nhảy ra khỏi mi tâm, chạy tới trên đỉnh đầu ba người.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.