Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 1823




Con sâu độc kia hét lên, bị tiên đỉnh bao trùm xuống, nhốt lại ngay tại chỗ.

Nó ra sức giãy giụa, gầm rống nói:- Không! Đây là cái gì? Hỗn Độn cũng không thể giam cầm ta, sao ngươi có thể! Cổ Trần hét to:- Ngươi hãy vào đi!Hắn đánh ra một luồng tiên lực, tiên đỉnh bùng nổ, các sợi xích nháy mắt quấn quanh sâu độc, nhốt nó trong tiên đỉnh.

Cổ Trần thu về tiên đỉnh, đi tới trước mặt Phi Hồng, nhìn nàng hơi thở càng lúc càng yếu, tỏa ánh sáng xanh, hiển nhiên là sắp chết.

Hắn không biết nên nói cái gì, một sinh vật Cấm Kỵ sống mười vạn năm vậy mà sắp bị độc chết?- Nàng thật sự là yếu, sống uổng mười vạn năm!Cổ Trần há mồm thốt ra câu này, chọc Phi Hồng suýt tức chết ngay tại chỗ.

- Ngươi muốn làm cái gì?Phi Hồng vẻ mặt kinh dị nhìn Cổ Trần loay hoay tiên đỉnh, dường như muốn nhét nàng vào trong.

Cổ Trần từ tốn nói một câu:- Nàng sắp chết rồi, còn làm điều gì khác được nữa, đương nhiên là nấu nàng, miễn cho lãng phí.

Hắn mở nắp đỉnh ra, bỏ các thứ vào trong, Phi Hồng nhìn mà tim đập chân run.

Nàng hoảng sợ, muốn giãy giụa trốn chạy, đáng tiếc toàn thân tỏa vầng sáng xanh, yếu ớt vô lực, căn bản không có biện pháp.

Cổ Trần cười híp mắt nhìn nàng:- Nào, ngoan ngoãn vào đỉnh đi, nấu một chút là xong ngay.

Phi Hồng sợ đến nỗi toàn thân bốc khói, khói độc xèo xèo bốc ra từ người Phi Hồng, nàng không có sức lực giãy giụa.

Nàng sắp chết, nhưng trong lòng đau buồn giận dữ tuyệt vọng, đây là kết cục sắp bị nấu.

Phi Hồng dùng hết sức lực cuối cùng hét to một tiếng:- Thiên Đế, lão nương không tha cho ngươi!Oong!Giây sau, tiên đỉnh mở ra, Phi Hồng thoáng chốc bị hút vào trong đó, keng một tiếng đóng nắp lại.

Cổ Trần vừa đánh ra tiên lực vừa lẩm bẩm:- Tiếc một con sâu lông, nếu chiên thì thơm giòn ngon miệng, nàng được phần ngon rồi.

- Bắt đầu đun!Ầm một tiếng, tiên đỉnh chấn động, bên trong sôi sùng sục, một con sâu lông bị trói, không ngừng luyện hóa, Phi Hồng thì ở yên không nhúc nhích, đau buồn giận dữ trộn lẫn vào nhau, không nói nên lời.

Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn con sâu lông bị luyện hóa ngay trước mắt mình, tiếp theo sẽ đến lượt nàng bị nấu, trong lòng tràn ngập cảm giác bi ai.

- A! !!Từng tiếng hét thảm truyền đến, Phi Hồng chỉ cảm giác toàn thân đau nhức, khói đen, khói xanh liên tục bốc hơi ra, tiếng xèo xèo bao phủ không khí.

Đó là độc tố, cực kỳ mãnh liệt.

Giây phút này, Cổ Trần tập trung chăm chú vào đun nấu, tinh luyện con Hỗn Độn Độc trùng ra căn nguyên, tiếp đó từng chút một rót vào trong người Phi Hồng.

Căn nguyên đó ẩn chứa một loại vật chất miễn dịch độc tính, vừa lúc có thể lấy độc trị độc, hòa tan độc trong người Phi Hồng.

Đun nấu suốt tám canh giờ, Phi Hồng trải qua tám canh giờ giày vò sống chết, suýt đứt dây thần kinh, may mà ý chí của nàng đủ kiên định.

Hiện tại nàng biết, Cổ Trần không phải muốn nấu nàng, mà là giải độc giúp nàng, trong lòng nàng có chút kích động lại có chút lúng túng.

Dường như đã hiểu lầm hắn.

Lại qua nửa canh giờ, ánh sáng trong đỉnh dần tắt, lộ ra thân hình của Phi Hồng, từ đầu tới chân tràn ngập ánh sáng màu đỏ lấp lánh.

Hơi thở của Phi Hồng mạnh hơn lúc trước, dường như sức mạnh áp chế trong cơ thể bị yếu bớt vài phần, cảm giác nàng mạnh lên nhiều.

Cổ Trần ở bên ngoài quan sát đánh giá, nhẹ gật đầu:- Không tệ, nhân họa được phúc.

Nhưng thấy Phi Hồng không nhúc nhích, hắn lập tức nói:- Này, nàng còn chưa chịu ra, ở lì trong đó là muốn bị ta nấu thành canh hay sao?Vèo!Vừa dứt lời, một luồng sáng đỏ bay lên, rớt xuống gần đó, quan tài máu kêu ù ù, Phi Hồng ngồi trên quan tài cảnh giác nhìn Cổ Trần.

Nhưng rất nhanh nàng có chút ngượng ngùng nói:- Thiên Đế, mới vừa rồi ta hiểu lầm ngươi, đa tạ ngươi giải độc cho ta.

Cổ Trần nhìn quan tài máu của Phi Hồng, không biết nên nói cái gì:- Ta rất hoang mang, tại sao nàng thích ở trong quan tài đến thế?Nghe câu này thì Phi Hồng không vui:- Ngươi biết cái gì, trong quan tài này chôn! bỏ đi, có nói với ngươi thì ngươi cũng không hiểu.

- Một cái quan tài mà làm như bảo bối gì.

Cổ Trần lắc đầu bật cười.

Cho dù bên trong chôn cái gì thì hắn đều không hứng thú, càng không nói ngủ trong quan tài, cảm giác có chút kỳ kỳ.

Cổ Trần vỗ vỗ tay, nói xong thu lại tiên đỉnh:- Được rồi, nếu độc của nàng đã giải trừ, tiếp theo là lúc nàng biểu hiện.

Hắn nghiêm trang nhìn Phi Hồng, nói:- Vừa rồi nàng lãng phí một con nguyên liệu cao đẳng của ta, nhất định phải bồi thường, chút nữa tìm mười con nguyên hiệu cao đẳng giống như vậy cho ta thì coi như huề nhau.

- Mau đi dụ quái tới đây, đừng lãng phí thời gian, ta còn muốn nghĩ biện pháp rời khỏi chỗ quái quỷ này!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.