Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 1799




Chỉ nghe một tiếng vang giòn, vách chắn vô hình nứt ra.

Cổ Trần hốt hoảng khi thấy con đường sụp đổ, vách chắn vô hình đã bị đánh nứt, từ trong đó tuôn ra một cỗ khí tức khiến hắn rùng mình.

Keng!Một đạo kiếm mang xẹt qua, Cổ Trần né được sít sao, lại bổ trúng vách chắn vô hình, khiến vách chắn rách toạt.

Một kiếm của khô lâu cường đại đã chém rách vách chắn thần bí nơi này, mở ra lối vào của con đường bí ẩn.

- Cút vào!Thấy vách chắn vô hình đã rách, Cổ Trần liền nhân cơ hội đánh thẳng một quyền vào lưng khô lâu.

Một tiếng vang lớn, nắm đấm Cổ Trần phát sáng, lóe lên từng đạo Tiên Ngân, lực lượng bùng phát đánh văng khô lâu về phía vết rách.

Rõ ràng, biện pháp duy nhất chính là đánh khô lâu vào trong thế giới bí ẩn phía sau vách chắn kia.

Răng rắc!Khô lâu thò tay nắm lấy vách chắn vô hình, sống chết không chịu buông ra, nó gầm gừ phẫn nộ, đánh thẳng vào linh hồn ý chí Cổ Trần.

Đáng tiếc, ý chí Cổ Trần chính là Thiên Đạo ý chí, dĩ nhiên không bị ảnh hưởng.

- Vận Mệnh Như Đao, chém!Cổ Trần nheo mắt nhìn đối phương dang định leo ra, trực tiếp thi triển Đại Mệnh Vận Thuật thần bí nhất, hóa thành một đao vô hình chém tới.

Phốc!Đột nhiên phun ra một ngụm máu, Cổ Trần biến sắc, cảm giác được mình đã bị phản phệ, thụ thương trong nháy mắt.

Đại Mệnh Vận Thuật thất bại, hắn không cách nào chém chết đối phương, ngược lại còn bị một cỗ lực lượng đáng sợ phản phệ.

- Hỗn Độn Bát Cấm, Thời Không Chi Tỏa, phong!Cổ Trần chịu đựng đau đớn thi triển tiếp Hỗn Độn Bát Cấm, ông một tiếng, Thời Không Chi lực xen lẫn, hóa thành một cái lưới lớn cầm giữ khô lâu.

Ngsay sau đó, sau lưng hắn sáng lên từng đạo Tiên Ngân, hóa thành một Tiên Bàn đánh vào thân thể khô lâu.

Tiếng nổ tung kịch liệt vang lên, cuối cùng khô lâu cũng bị đánh văng sang thế giới bên kia, hoàn toàn biến mất không thấy, chỉ còn lại một lỗ thủng, từ bên trong không ngừng tuôn ra lực lượng đáng sợ.

Phốc!Cổ Trần thổ huyết lần nữa, từng giọt máu Thiên Đế bay ra, Tiên quang ẩn hiện, Tiên khí lượn lờ.

Hắn thụ thương, hơn nữa còn rất nghiêm trọng, không ngờ sau khi thành tựu Tiên thể xong vẫn bị thương, đủ để nhận ra khô lâu quỷ dị này cường đại đến mức nào.

May mà cuối cùng cũng đánh văng được nó qua bên kia.

Soạt!Cuối lối đi, một cỗ Hỗn Độn khí sôi trào gào thét, từ trong lỗ thủng tuôn ra vô số vật chất và lực lượng kinh khủng.

Trong đó, một mảnh vỡ đỏ máu bay ra khiến Cổ Trần chú ý.

Nhìn kỹ lại là một mảnh vỡ của huyết quan, huyết quan rách nát bay ra ngoài, hấp dẫn ánh mắt Cổ Trần.

- Đây là! Khi nhìn ra đó là thứ gì, sắc mặt Cổ Trần lập tức biến đổi.

Huyết quan rách nát, bên trong còn lưu lại cỗ khí tức, thoạt nhìn rất quen thuộc, Cổ Trần chợt nhớ tới, đây chẳng phải là huyết quan từng truy sát hắn lúc hắn mới vừa tới chiến trường hư không sao?Nhìn mức độ tàn tạ của huyết quan, hiển nhiên còn lại không tới một nửa, nhưng vẫn đủ khiến Cổ Trần lờ mờ nhận ra được nó.

- Bên kia là nơi nào?Cổ Trần ngạc nhiên không thôi.

Hắn hút huyết quan về phía mình nhìn một chút, lập tức nhịn không được hít sâu một hơi.

Phía trên huyết quan lưu lại một khí tức đáng sợ, dù là Cổ Trần cũng phải chấn động, suýt nữa còn bị đánh bay ra ngoài.

Bên trong huyết quan này từng có một sinh vật cấm kỵ, sao lại từ bên kia bay ra đây? Nơi đó là chỗ nào? Có bí mật gì?Xoạt!Sau một khắc, huyết quan phát sáng, khiến Cổ Trần không thể nhìn thấy rõ tình huống bên trong, cực kỳ quỷ dị.

Cổ Trần yên lặng đứng trong sương mù Hỗn Độn, nhìn lỗ không ngừng khép lại, khí tức nơi đó cực kỳ khủng bố, còn mơ hồ truyền tới âm thanh gào thét chấn thiên động địa.

- Rống! Từng tiếng gào rú truyền đến, trong lòng Cổ Trần run lên, xác định được là thanh âm và khí tức của khô lâu kia, hình như nó đã gặp phải thứ khủng bố nào đó ở bên trong.

- Không tốt!Cổ Trần sắc mặt biến hóa, dự cảm có chuyện chẳng lành.

Oanh!Từ trong lỗ thủng bỗng nhiên tuôn ra một cỗ khí tức đáng sợ, có hai xiềng xích màu đen thò ra, trong nháy mắt khóa chặt Cổ Trần cùng huyết quan, kéo thẳng vào trong.

- Hỏng bét!Cổ Trần hốt hoảng, Tiên thế phát sáng, không ngừng chấn động, nhưng tạm thời không cách nào tránh thoát.

Mắt thấy sắp bị kéo vào thế giới bí ẩn kia, trong lòng Cổ Trần gấp lên.

- Tích huyết trọng sinh, ngưng!Trong lúc nguy cấp, Cổ Trần bức ra một giọt Tiên huyết, vọt khỏi Hỗn Độn hư vô bay ra ngoài vực ngoại hư không.

Trong quá trình đó, Tiên huyết hấp thu vô lượng Hỗn Độn khí lưu, hóa thành một bóng dáng mờ nhạt rơi ra ngoài con đường, toàn thân tổn hại, đúng lúc được lão Chí Tôn và bất hủ Anh Linh trông thấy.

- Thiên Đế!Lão Chí Tôn kinh hô, lách mình tiến đến, lập tức hóa ra một lực lượng nhu hòa đón đỡ Cổ Trần.

- Đi!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.