Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 1609




Phía dưới, rất nhiều người kinh thán, một số Cửu U tộc nhân lại càng hưng phấn không thôi, cả đám đều cảm thấy vô cùng phấn chấn khi nhìn vào Bạch Dạ.

Hắn là người đầu tiên hoàn thành khảo nghiệm của Bách Thế Luân Hồi, chẳng phải điều này đã chứng minh sự cường đại của hắn?- Tốt!Trong bóng tối, một tôn lão giả cười to không ngừng, chính là lão Thánh Chủ đến từ Cửu U tộc.

Hai người còn lại sắc mặt khó coi, đặc biệt là lão Thánh Chủ đến từ Tu La tộc, mặt mũi hắn âm trầm, ánh mắt có chút giận dữ.

- Đáng chết!Vị Thánh Chủ đến từ Sâm La tộc khẽ quát, rất khó chịu khi bị Cửu U tộc vượt mặt.

- A, mau nhìn, lại có người tỉnh.

Chỉ nghe một tiếng kinh hô, mọi người đồng loạt nhìn lại, thêm một người thức tỉnh, không, phải nói là hai người đồng loạt tỉnh lại.

Ông! Một tiếng rung động, trên người Diêm Ma, Đế Già bỗng nhiên toát ra từng vòng sáng hừng hực, tổng cộng 100 vòng sáng chói lóa.

Hiển nhiên, cả hai cũng đã hoàn thành khảo nghiệm và tẩy lễ của Bách Thế Luân Hồi.

- Các ngươi kém một chút.

Bạch Dạ đạm mạc nhìn hai người bọn họ, hơi mỉm cười.

Diêm Ma, Đế Già không nói gì, cả hai đang yên lặng chiêm nghiệm những gì bản thân vừa trải qua trong Bách Thế Luân Hồi, hai người đã đạt được thu hoạch khổng lồ.

Thay đổi lớn nhất chính là về linh hồn, trải qua trăm đời Luân Hồi tu luyện, có thể nói linh hồn ý chí của bọn hắn đã cường đại đến đỉnh điểm.

Những người này lần lượt tỉnh lại, Bạch Dạ đầu tiên, tới Đế Già, Diêm Ma xếp thứ hai.

Ngay sau đó không bao lâu, những người khác cũng lục tục tỉnh lại, tất cả hoàn thành bách thế Luân Hồi, thu được sự tăng tiến về mọi mặt.

Người này tiếp người kia, trong mười người thì đã có chín người vượt qua khảo nghiệm.

Nhưng thật bất ngờ, người cuối cùng vẫn chưa tỉnh lại, vẫn chìm trong Luân Hồi như cũ, khiến mọi ánh mắt đều dồn về phía hắn, tất cả tỏ ra kinh ngạc.

- Thôi đi, Nhân tộc đúng là đồ hạng bét.

Có người chẳng thèm ngó ngàng nữa.

Bọn họ trào phúng nhìn kẻ cuối cùng phía dưới Tam Sinh Thạch, cũng chính là Cổ Trần, chín người kia đã tỉnh lại, hoàn thành khảo nghiệm, duy chỉ hắn là vẫn trầm mê như trước.

- Nhân tộc! hừ!Ma tộc Đại Ma Vương nhe răng cười, tràn đầy khinh thường.

Thi tộc Cửu Anh tỏa ra Thi Khí nồng đậm, ánh mắt đỏ máu nhìn chằm chằm Cổ Trần.

Nó ngửi được mùi vị thơm ngon trên người Cổ Trần, dường như chỉ cần ăn huyết nhục của đối phương thì có thể thu được thay đổi kinh người, khiến nó cực kỳ động tâmMinh Viêm, Cốt Ngạo Thế, Quỷ Vô Song, còn có m Thập Tam đều chăm chú vào Cổ Trần.

- Nhân tộc tiểu tử này có kém lắm.

m Thập Tam tỏa ra một cỗ âm khí, nụ cười âm trầm khiến người ta không rét mà run, ánh mắt hắn tràn đầy sát khí nhìn Cổ Trần, như thể muốn ăn tươi nuốt sống Cổ Trần.

- Người này đang trải qua lần Luân Hồi thứ một trăm.

Diêm Ma bình thản nói, nhìn người duy nhất vẫn chưa tỉnh trên đài cao, hắn nhìn thấy quanh thân Cổ Trần có chín mươi chín vòng sáng, liền biết đối Cổ Trần đang tiến hành lần luân hồi thứ một trăm.

Cũng là lần cuối cùng.

Đế Già thần hỏi:- Các ngươi nói xem, tiểu tử này có thể vượt qua lần Luân Hồi cuối cùng không?- Nhìn tình hình thì ắt là có thể, nhưng đáng tiếc, vẫn là người chót bảng.

Bạch Dạ nhìn Cổ Trần, nói ra cái nhìn của mình.

Hắn suy đoán Cổ Trần có thể vượt qua, nhưng lại là kẻ đứng chót, khiến bọn hắn khinh thường.

Bảng xếp hạng bên trên Tam Sinh Thạch đã thay đổi, Cổ Trần xếp sau cùng, vị trí thứ nhất là của Bạch Dạ, cường giả trẻ tuổi của Cửu U tộc.

- Sao vẫn chưa tỉnh lại?Lúc này, Mục ở dưới đài có chút gấp, hắn khẩn trương nhìn lên trên Vong Xuyên đài, người cuối cùng ngồi xếp bằng dưới Tam Sinh Thạch vẫn chưa tỉnh.

Cổ Trần ngồi yên không động đậy, Tam Sinh Thạch không ngừng rót ánh sáng vào hắn, khiến hắn thoạt nhìn trông thần bí vô cùng, khí tức càng ngày càng thâm thúy, khủng bố.

Đúng là hắn đang trải qua lần Luân Hồi thứ một trăm, nhưng lại gặp phải phiền phức.

Bởi vì kể từ lần Luân Hồi thứ chín mươi, Cổ Trần đã hãm sâu vào trong.

Lần này, Cổ Trần là chính hắn khi bắt đầu đến thế giới này, lại tu luyện, lại chinh chiến hư không, tham dự Thánh Chiến, kết quả hắn thất bại, chết trong hư không.

Cuối cùng, Nhân tộc bị đồ sát, không còn cơ hội quật khởi, kết thúc trong bi thảm.

Loại Luân Hồi này khiến Cổ Trần không phân biệt được thật giả, hoàn toàn chìm vào trong đó, không cách nào tự kiềm chế.

Nhưng lần thứ hai tỉnh lại, Cổ Trần lập tức nhận ra đây chỉ là Luân Hồi, lần này, nội tâm Cổ Trần càng thêm kiên định, muốn cải biến kết cục.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.