Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 1491




Nó ưỡn ngực đáp.

Cổ Trần như có điều suy nghĩ nhìn nó, lại đưa mắt nhìn Hình Chiến, đột ngột nở nụ cười thản nhiên, hắn bảo:- Nhóc con, ngươi rất kiêu ngạo nha, nói cho bản hoàng nghe, khí lực ngươi lớn chừng nào?- Ta có thể nhấc bổng một ngọn núi!Thằng nhóc tự hào nói, cái mặt sắp nghếch lên tận trời, đủ hiểu nó đắc ý cỡ nào.

Nó vừa nói thế, Hình Chiến liền muốn khóc.

Tên nhóc con ngươi không biết trời cao đất rộng là gì, lại dám khoe khoang khí lực ngay trước mặt Nhân Hoàng?- Tốt, nếu ngươi có thể nhấc ngọn núi phía trước lên, bản hoàng sẽ tặng ngươi hai món bảo vật, còn ban cho ngươi một cái tên oai phong nữa.

Cổ Trần cười lớn nói xong, khiến Hình Chiến cảm thấy có chút lo âu.

- Thật? Một lời đã định!Thằng nhóc kia vui mừng quá đỗi, nó chà sát hai tay, ánh mắt nhìn thẳng vào ngọn núi mà Cổ Trần chỉ nó.

Một đám đông đang tụ tập trước một ngọn núi đá.

Ngọn núi này cao 150 trượng, được cấu tạo từ đá đen, vô cùng nặng nề, vậy mà một thằng nhóc 8 tuổi bảo là nó tự nâng lên được.

Đám người Hình tộc vây quanh, ai nấy mặt mày nghiêm trọng nhìn thằng nhóc đứng dưới chân núi.

Hình Chiến chỉ biết cười khổ nhìn nhi tử mình, nó quá kiêu ngạo, hắn thân làm cha mà cũng phải bó tay.

- Các ngươi nói xem, thiếu tộc trưởng có thể nâng lên không?Có người thấp giọng nghị luận.

Một người ở bên cạnh lập tức nói:- Nhất định có thể, thiếu tộc trưởng trời sinh thần lực, ngay cả tộc trưởng cũng không sánh bằng.

Lời này vừa nói ra, Hình Chiến cũng có chút lúng túng, khí lực bản thân lại không bằng một hài tử tám tuổi, thật có hơi mất mặt.

Nhưng Hình Chiến kiêu ngạo lại rất nhanh, đây chính là con của hắn, con hơn cha là chuyện đáng vui mừng.

Cổ Trần nhìn thằng nhóc dưới chân núi, ánh mắt mang theo ý cười, thể phách của nó không hề đơn giản, khí lực lại càng kinh người, nên trong lòng hắn cũng có hơi mong đợi.

- Mau nhìn, thiếu tộc trưởng bắt đầu.

Có người kinh hô, tất cả mọi người nhìn qua, chỉ thấy nhi tử của Hình Chiến kéo da thú trên người xuống, vô số ánh sáng lưu động chung quanh thân nó.

Răng rắc!Hai tay nó cắm vào núi, nhẹ nhàng như thọc tay vào một miếng đậu hũ.

- A! Uống!Nó quát lớn, thanh âm non nớt nhưng khiến người ta cảm thấy chấn động mạnh mẽ.

Chỉ nghe ầm ầm, ngọn núi dao động, dưới sự vận lực liên tục của nó cả ngọn núi ù ù rung lên, chậm rãi tách rời mặt đất.

- Sức bật sông núi, lực cái thế, nhân tài!Hai mắt Cổ Trần sáng rực, lẩm bẩm.

Hình Chiến bên cạnh cũng sáng mắt nhìn con mình, đông đảo cao thủ Hình tộc lại càng kinh thán không thôi, thậm chí tỏ vẻ khiếp sợ.

- Lên!Đám người Hình tộc vui mừng quá đỗi, thiếu tộc trưởng của bọn họ thật sự nâng được ngọn núi đá đen cao đến 150 trượng kia rồi.

- A! Nhóc con nâng ngọn núi lên quá đầu mình, há mồm rống to, trong mắt phun ra hai đạo quang mang mãnh liệt, huyết khí toàn thân lăn lộn sôi trào như biển cuộn sóng gầm.

Khí tức cường đại đó khiến vô số người thán phục.

Sau đó, nó vận sức vào tay dùng lực ném một cái, cả ngọn núi trong nháy mắt bay ra ngoài, đập vào một ngọn núi khác cách đó mấy ngàn thước.

Ầm ầm!Thanh thế to lớn, trong lúc nhất thời bụi mù cuồn cuộn ngút trời, khí lãng cường đại cuốn tới, lại bị một cỗ lực lượng vô hình đánh tan.

Ý cười trên mặt Cổ Trần càng đậm, hắn nhìn bóng dáng nhỏ bé bước ra từ trong bụi mù, biểu tình tán thưởng.

Thằng nhóc này đúng là một nhân tài hiếm có, nếu đã gặp được nhất định không nên bỏ qua, nhân tài là phải giáo dục từ khi còn nhỏ.

- Nhân Hoàng, ta đã làm xong, như lời ngươi đã nói, bảo vật đâu?Thằng nhóc đi đến trước mặt Cổ Trần, hơi hơi thở dốc, nó ngẩng đầu nhìn Cổ Trần, mặt mũi tràn đầy mong đợi nói ra.

Hình Chiến há to miệng muốn quát lớn một tiếng, cuối cùng lại im miệng, không nói gì.

Bởi vì hắn nhìn ra Cổ Trần vô cùng thưởng thức đứa con trai này của hắn, trong lòng hắn chợt có dự cảm chẳng lành.

Loại dự cảm đó càng lúc càng mãnh liệt.

hắn thấy Cổ Trần nở nụ cười liền không nhịn được run rẩy, âm thầm lo lắng thay con mình.

Cổ Trần cười nhạt, nói:- Yên tâm, bản hoàng nhất ngôn cửu đỉnh, đã nói là làm, ban cho ngươi một cái tên oai phong và hai món bảo vật.

Hình tộc trưởng, nhi tử ngươi có tài năng kinh thiên động địa thế này, không nên ngay cả một cái tên cũng không có.

Cổ Trần quay đầu lại nhìn Hình Chiến, câu nói sau cùng của hắn khiến trong lòng Hình Chiến nhảy lên một chút.

Hình Chiến chỉ có thể cắn răng cười khổ nói:- Có thể được Nhân Hoàng đích thân ban tên là phúc phận của con ta.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.