Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 1396




Bên ngoài Vũ tộc thánh nhai, Cổ Trần kinh ngạc nhìn lại, trông thấy cột ánh sáng kia, trong mắt lộ ra ngạc nhiên cùng nghi hoặc.Từng đợt áp lực từ bên trong vòng xoáy truyền đến khiến hô hấp cũng gián đoạn, phảng phất như cảm thấy được Thần Linh tối cao đang ở nơi đó nhìn chăm chú về phía này.- Hoán thần?Cổ Trần lẩm bẩm, ngay lập tức hiểu rõ Vũ tộc muốn làm gì.Bọn hắn muốn triệu hồi Thần Linh hạ phàm.Hai mắt Cổ Trần sáng lên, lộ ra một tia hứng thú.

Vũ tộc triệu hoán Thần Linh ngược lại thu hút sự chú ý của Cổ Trần.Giờ phút này, máu từ trái tim của tộc nhân Vũ tộc chảy ra ào ạt, bị hút vào trong tế đàn, thân thể nhanh chóng khô quắt đi, trở thành những cái xác trông vô cùng quỷ dị.Chớp mắt, huyết dịch thậm chí linh hồn của bọn họ đều bị hút vào trong tế đàn, chỉ lưu lại nụ cười vô cùng kỳ quái cùng thân xác khô cằn đứng ở nơi đó.Toàn bộ tế đàn trỗi dậy, vô số ký hiệu bay múa xung quanh, trên hư không, cột sáng đang chiếu xuống ngày càng mãnh liệt, thần uy lan tràn ra tứ phương.Ầm ầm!Nháy mắt, thân thể Vũ tộc Thánh Tử đang đứng phía trên tế đàn đột ngột trôi nổi, bay lên không trung, rồi rơi vào trong cột ánh sáng.

Một cỗ thần lực đáng sợ dường như đang rót vào trong cơ thể của hắn.Cơ thể của hắn lập tức phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất như vừa được Thần Linh truyền vào một cỗ thần lực.

Thần lực đưa tới đâu khí tức cũng theo đó bành trướng lên.Mọi việc cơ hồ chỉ xảy ra trong nháy mắt, đôi cánh rộng lớn sau lưng Vũ tộc Thánh Tử lại càng phát triển ào ào, trở nên vô cùng to lớn, che đậy cả một khoảng trời.Ngay sau đó, thân thể không ngừng phát ra thần quang vô cùng mãnh liệt.

Đôi cánh to lớn kia đã bành trướng đến mức che đậy toàn bộ Vũ tộc thánh nhai.- A...Hắn kêu lên một tiếng vô cùng thảm thiết, thân thể vẫn không ngừng to ra, hóa thành một người khổng lồ cao đến vài chục trượng, đôi cánh chim sau lưng, thần quang ngút trời.- Là ai đang kêu gọi ta?Là Thần Linh đã xuống tới nhân gian!Một Vũ Thần mà Vũ tộc tín ngưỡng đã hạ phàm, nhập vào trong cơ thể Vũ tộc Thánh Tử.Khuôn mặt của Vũ Thần yêu dị, anh tuấn không tưởng nổi, tới mức phàm là ai ngước nhìn cũng có thể mê muội, thật sự là quá anh tuấn.Thân thể hắn tản ra một cỗ hào quang chói lòa, khí tức cực kỳ khủng bố, thần uy bao phủ khắp nơi, khiến vô số Vũ tộc cũng phấn chấn theo.- Vũ Thần!Vô số Vũ tộc cuồng nhiệt quỳ xuống bái lạy, mặt mũi tràn đầy sùng bái.- Ừm?Vũ Thần vừa mới buông xuống nhíu mày lại, hắn như cảm nhận được một đạo ánh mắt nóng rực liền quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Cổ Trần đang nhìn hắn chằm chằm.Xác thực mà nói, là đang nhìn chằm chằm đôi cánh to lớn sau lưng của hắn, ánh mắt nóng rực, dường như… nhìn một cặp cánh gà nướng khổng lồ.Không sai, trong suy nghĩ của Cổ Trần quả thực đag nghĩ đến cánh gà nướng!- Một đôi cánh gà nướng thật lớn.Cổ Trần hai mắt sáng rực lên, thì thào một câu, kém chút thì chảy nước miếng.Hắn nhìn đôi cánh cực khủng này, trong đầu đột nhiên hiện lên thịt gà ngày xưa từng được ăn, mập mập mỡ mỡ, mùi thơm ngào ngạt, nếu phối hợp cùng một bình bia đá thì đúng là cực phẩm nhân gian.- Chẹp, đã rất lâu không được ăn cánh gà nướng rồi.Cổ Trần lẩm bẩm.Thật không ngờ tới là, lời này rơi vào trong tai Vũ Thần, nhất thời khiến hắn tức giận đến toàn thân phát run.- Nhân tộc, phàm linh, vậy mà dám khinh nhờn bản thần?Vũ Thần thanh âm đạm bạc băng lãnh, không chứa đựng một tia tình cảm nào.Hai mắt của hắn lộ ra tia lửa giận, chỉ là một tên phàm linh, lại dám làm nhục thân thể Thần Linh cao quý của hắn, tội này không thể tha thứ.- Điểu thần thì cũng chỉ là cánh gà nướng thôi.Cổ Trần liếm môi, hưng phấn, kích thích nhìn về phía Vũ Thần.Thằng nhãi này, chẳng qua là mượn thân thể của Vũ tộc Thánh Tử, rót thần lực vào, biến cơ thể đó thành vật dẫn truyền, thành một Phân Thân của Thần Linh.Nhưng so với khái niệm Phân Thân của Thần Linh, thì trường hợp trước mặt còn tốt hơn nhiều.

Hơn nữa, đôi cánh kia chính là cánh của thần không thể sai vài đâu được.

Nói vậy nướng lên ăn nhất định rất ngon.Trong mắt của Cổ Trần, Vũ Thần chẳng khác nào một cặp cánh gà nướng.- Ngươi muốn chết!Vũ Thần nổi giận, chịu không được ánh mắt vô cùng trần trụi của Cổ Trần, phảng phất như nhìn một món mỹ thực.

Cảm giác này thật sự rất không tốt.Hắn thân là Thần Linh, một ánh mắt có thể bao quát chúng sanh, quản lý sự sống cái chết của muôn tộc, vậy mà lại bị một phàm linh nhìn như thế.

Hắn giận dữ, trực tiếp đập một bàn tay ra.- Bùm!Cổ Trần vung quyền nghênh đón!Một tiếng nổ lớn truyền ra, nổ nát mấy tầng hào quang năng lượng của Vũ tộc thánh nhai, suýt nữa thì sập..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.