Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 1302




Các Thần Tử còn lại quá sợ hãi.

- Trời!- Thần huyết của hắn đạt đến 99% rồi sao?Lôi Trạch kinh hãi thốt lên, ánh mắt nhìn Thái Dương Thần Tử lúc này đã mang theo một một tia ghen ghét.

Thần huyết tinh khiết 99%, nếu không có bất ngờ nào xảy ra, chắc chắn sẽ đạt đến 100%, trở thành Thái Dương Chi Tử thật sự.

Khi đạt được 100% thần huyết, có thể mượn tới thần lực của Thái Dương Thần, chiến lực kinh thiên, trên đời khó ai địch lại.

Biến cố xảy ra với Thái Dương Thần Tử khến rất nhiều Thần Tử vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, cái tên này sao lại ăn may thế chứ?- Cho dù đột phá cũng vậy thôi.

Hỏa Vân Nhi lẩm bẩm, sắc mặt phức tạp nhìn bóng người ngạo nghễ đang đứng trên hư không, nàng căn bản không chú ý tới Thái Dương Thần Tử, bởi vì có đột phá! kết cục cũng vẫn thế thôi.

Nàng có thể thấy được tư thế và khí chất vô địch trên người Cổ Trần, hắn chính là địch thủ khó đánh thắng nhất trên đời này.

Nếu không xuất hiện Thánh Nhân, đời này Cổ Trần vô địch!Bởi vì Cổ Trần đã đạt đến đẳng cấp Thiên Nhân, mà còn là Thiên Nhân chi tôn chân chính.

Bên trong Thiên Nhân, hắn là bất bại, phía dưới Thánh Nhân, không ai đánh lại.

99% thần huyết?- Cổ Trần cười lạnh, mang theo một tia khinh thường.

Hắn châm chọc nói:- Đừng nói ngươi chỉ là 99% thần huyết, cho dù ngươi bây giờ có 100% thần huyết cũng vậy thôi.

Nhìn ta trấn sát ngươi!Cổ Trần vừa dứt lời liền đưa tay đè ép, tiếng vang ầm ầm truyền đến, hư không nổ tung, một bàn tay khổng lồ dài 100 trượng chậm rãi trấn áp xuống dưới.

Những nơi bàn tay đó đi qua, không gian vỡ nát sụp đổ từng khúc, uy thế cuồn cuộn áp vô số người thở không nổi, thiếu chút nữa là quỳ.

Thái Dương Thần Tử sắc mặt đại biến, hét lên giận dữ:- Cổ Trần, bản Thần Tử cho ngươi mở rộng tầm mắt, lực lượng của Thái Dương Thần không phải thứ ngươi có thể tưởng tượng!Thái Dương Vinh Diệu!Ánh sáng bùng lên, chói lòa rực rỡ, từ trên hư không thả xuống một đạo quang trụ, nó ẩn chứa một cỗ thần lực dồi dào, thần uy vô tận tràn ngập như Thái Dương Thần hạ giới.

Sau một khắc, Thái Dương Thần Tử hóa thân thành một thân ảnh khổng lồ, toàn thân được một cỗ Thái Dương Thần Quang bao phủ, vầng mặt trời sau lưng chậm rãi dâng lên.

- Ta chính là Thái Dương Chi Tử!Thái Dương Thần Tử thét dài, uy thế ngập trời khiếp người đảm phách, hắn vỗ một chưởng về phía bàn tay 100 trượng phía trên hư không kia.

Sức mạnh vô song, thần uy vô lượng!- Chấn!Cổ Trần hừ lạnh rồi đưa tay ép xuống, thanh âm ù ù khiến cả thiên địa run rẩy, Thánh Vực rung chuyển.

Vô số người hoảng sợ nhìn lên, vừa lúc thấy hai bàn tay khổng lồ va chạm nhau trên hư không.

Ầm!Thương khung nứt toát, vạn vật thất sắc, từng đợt phong bạo diệt thế tung hoành khắp thiên địa, hủy diệt trong phạm vi mấy trăm dặm.

Răng rắc!Chợt nghe thấy tiếng vang giòn, những kẻ đang vây xem giật thót, hốt hoảng nhìn lên thì thấy ngay kim sắc thần thủ sụp đổ tan rã thành từng khúc, hiển nhiên đã bị bàn tay 100 trượng nghiền nát.

- Không! Thái Dương Thần Tử hoảng sợ kêu to.

Hắn trợn trừng hai mắt, không dám tin vào những gì mình vừa thấy, kể cả khi hắn mượn tới Thái Dương Thần lực cũng không cách nào chống lại một chưởng của Cổ Trần.

Ầm ầm! Vẫn chưa dừng lại, dưới một chưởng ban nãy, thân ảnh khổng lồ của Thái Dương Thần Tử tạch tạch tạch xuất hiện hàng loạt vết nứt, sau đó vỡ nát giữa hư không.

Ánh sáng bùng nổ, mặt trời gay gắt kia ầm ầm nổ tung, hóa thành hàng ngàn tia sáng rồi biến mất giữa đất trời.

Bàn tay 100 trượng của Cổ Trần tiếp tục đè xuống, đánh thẳng vào cơ thể Thái Dương Thần Tử, vùi sâu hắn xuống lòng đất, chỉ để lại một chưởng ấn khổng lồ trên bề mặt, sâu không thấy đáy.

Khi tầm nhìn rõ ràng trở lại, nào thấy bóng dáng Thái Dương Thần Tử ở đâu, chỉ có ánh mặt trời vàng óng tán loạn giữa trời, chút huyết nhục vung vẩy xuống đất, lại nhìn xuống, một đống máu thịt bày nhầy không rõ nhân dạng đang nằm đó, không còn khí tức.

Đó là Thái Dương Thần Tử, hắn bị một chưởng của Cổ Trần trấn sát tại chỗ, cho dù trước khi lâm trận hắn đã đột phá trạng thái mạnh nhất, kết cục vẫn là bi thảm.

- Thái Dương Chi Tử cũng chẳng khá hơn gì.

Cổ Trần hừ lạnh, ngữ khí bình tĩnh nói câu khiến người ta kinh dị.

Cường giả chung quanh không khỏi sợ hãi, mặt xám như tro tàn.

- Thái Dương Thần Tử chết rồi?Lôi Trạch lẩm bẩm, hai mắt vô thần, sự sợ hãi tràn ngập tâm trí hắn.

Đây còn là con người sao? Cổ Trần đã thật sự đứng ở một độ cao mà bọn họ chỉ có thể ngẩng nhìn, quả là Thiên Nhân chi tôn.

- Thật không thể tin!Thái Thản Thần Tử tim đập thình thịch, trong lòng hâm mộ không thôi, hắn vừa kính vừa sợ Cổ Trần.

Hắc Ám Thần Tử bên cạnh ngây ngốc nói:- Cổ Trần, người đầu tiên trong 100 ngàn năm qua đăng Thiên Môn ngay dưới Thiên Khiển, sức mạnh vô địch.

- Đúng vậy, vô địch.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.