Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 1292




Thái Dương Thần Tử sắc mặt quái dị, hắn nhìn khuôn mặt âm trầm của Quang Chi Tử, lại nhìn ánh mắt đầy sát ý của Ám Chi Tử.

- Cổ Trần, ngươi sẽ chết rất khó coi.

Ám Chi Tử âm lãnh nói.

Nghe hắn nói như thế, Cổ Trần khinh thường đáp:- Một thứ đen thùi lùi, mới nhìn đã muốn nôn, thôi ngươi tỉnh lại đi, ta không thèm ăn ngươi đâu.

Nhưng mà Quang Chi Tử này, trông ngươi có vẻ ngon miệng quá, không biết ăn một chùm ánh sáng sẽ có vị thế nào nhỉ?Cổ Trần lẩm bẩm, không hề để ý sắc mặt của Quang Chi Tử càng ngày càng đen, trong mắt lộ ra sát ý nồng nặc.

- Quang Minh lĩnh vực!Quang Chi Tử nổi điên thật sự, hắn đưa tay đánh tới một đoàn sáng, cả vùng trời chói lọi.

Ánh sáng vô tận thể hiện đặc trưng của bọn hắn, nơi nào có ánh sáng, nơi đó có Quang Minh Thần tộc.

Phía sau lưng Quang Chi Tử xuất hiện một đôi cánh thánh khiết, nó đang vũ động nhẹ nhàng rót hàng loạt tia sáng xuống dưới, chúng xen lẫn vào nhau tạo thành một màn sáng bao phủ Cổ Trần.

- Hắc Ám lĩnh vực!Một bên khác, Ám Chi Tử động thủ, hai đại Thần Tử liên hợp lại với nhau, ánh sáng cùng hắc ám, hai lĩnh vực chồng lên nhau tiến hóa thành một cảnh giới cực kỳ kinh khủng.

- Quang Ám hợp nhất, Hỗn Nguyên Vô Cực!Lôi Trạch kinh hô, nhìn hai đại lĩnh vực hợp nhất tạo ra một thế giới u ám đáng sợ, mang theo khí tức hủy diệt vạn vật trấn áp xuống.

- Hỗn Độn?Cổ Trần kinh ngạc, nhìn Hỗn Độn thế giới đang đè về phía mình.

Hắn không chút kinh hoảng, ngược lại còn tỏ ra nóng lòng muốn thử, cả người hắn chấn động, sau lưng cũng xuất hiện một thế giới u ám.

Một Hỗn Độn thế giới khác hiện lên khiến tất cả sợ ngây người.

- Sao có thể?Quang Chi Tử, Ám Chi Tử trợn mắt nhìn thế giới mà Cổ Trần thi triển ra, trông cực giống với hai lĩnh vực hợp nhất của hai người.

Cũng là một thế giới u ám, như Hỗn Độn vô minh lúc đất trời còn chưa khai mở.

Ầm ầm!Hai thế giới va vào nhau tạo ra rung chấn cực lớn, một cỗ năng khủng khiếp bộc phát, liên tục quét ngang xung quanh.

Năng lượng cường đại đó tàn phá bừa bãi, khiến đám Thần Tử đang vây xem không thể không tránh đi.

- Giết!Bành bành bành! Ba bóng người cấp tốc giao chiến, va chạm lẫn nhau, gần như trong nháy mắt đã chém giết mấy ngàn lần, đánh cho hư không run rẩy, không gian nứt toác.

Soạt!Sau một khắc, cả ba lần lượt ngã bay ra ngoài, bộ dáng chật vật, thân thể chồng chất vết thương.

Cổ Trần chậm rãi đứng dậy, Thanh Đồng Bí Giáp trên người vỡ tan, hắn đã thụ thương.

Mà phía đối diện, Ám Chi Tử và Quang Chi Tử cũng bị đánh về nguyên hình, một người khoác một tầng ánh sáng, một người được hắc ám bao phủ.

Hai người âm trầm nhìn chòng chọc vào Cổ Trần, trong mắt lộ ra kinh hãi và không dám tin.

- Thể phách hắn quá mạnh.

Ám Chi Tử ngưng trọng nói.

Trong trận giao chiến ban nãy, hắn cảm nhận được sự cường đại của Cổ Trần, lực lượng kinh khủng tới mức hắn khó bề chịu nổi, có mấy lần Hắc Ám Thần thể thiếu chút nữa bị đánh nát.

- Cổ Trần hung tàn, mọi người cùng nhau xông lên.

Quang Chi Tử cảnh giác, lập tức kêu gọi số Thần Tử, Thần Nữ còn lại cùng tiến lên xử lý Cổ Trần, người này thật sự quá hung hãn, nguy hiểm vô cùng.

- Giết hắn!Thái Dương Thần Tử dẫn đầu hô lên, trong số những người ở đây, muốn giết Cổ Trần nhất chính là hắn.

- Vậy thì cùng lên!Đám Thần Tử Thần Tử còn lại nhìn nhau, đồng loạt gật đầu, sau đó cả bọn bộc phát ra khí tức mãnh liệt, bùng nổ năng lượng toàn thân!Không ai dám giữ sức, tất cả đều muốn một chiêu giết chết hung nhân Cổ Trần.

Lần này là cơ hội hiếm có, sao có thể bỏ lỡ? Nếu cả đám Thần Tử Thần Nữ cùng vây đánh mà lại để Cổ Trần chạy thoát, vậy thì quá nực cưởi.

- Haizz, lúc nào cũng thích đánh hội đồng, đám Thần Tử, Thần Nữ các ngươi đúng là sống thành chó mà.

Cổ Trần thở dài nói ra, giọng nói rõ ràng truyền vào tai mỗi một vị Thần Tử, Thần Nữ, thậm chí là cả đám Bán Thánh kia nữa.

Không những thế, câu nói đó còn bay ra khỏi Thần trận, quanh quẩn trong bách tộc Thánh Vực, thật lâu chưa biến mất,.

Vô số sinh linh, cường giả các phương nghe được câu nói này đều ngây dại.

- Tên giảo hoạt, đáng tiếc, ngươi định sẵn phải chết!Hỏa Vân Nhi lộ vẻ tức giận, nàng ta căm hận nhìn Cổ Trần, không những không thối lui mà còn quyết tuyệt đánh ra liệt diễm đầy trời, mục tiêu là Cổ Trần.

- Giết được ngươi là đủ rồi!Số Thần Tử, Thần Nữ còn lại cũng tỏ ra thờ ơ, hoàn toàn không thấy xấu hổ, giống như đối với chúng mặt mũi chỉ là vật ngoài thân.

Mặt mũi ăn được chắc?Cho nên chúng mới không hèm quan tâm mặt mũi, giết được hung nhân Cổ Trần mới là chuyện đúng đắn nhất!- Haizz, xem ra sắp đăng Thiên Môn ở chỗ này rồi.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.