Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 1273




Thần Thi gào thét vùng vẫy gắng thoát ra, nhưng nó hoảng sợ phát giác, tuy tế đàn này không phải Thương Thiên tế đàn thật sự, lại có một cỗ lực lượng đáng sợ giam cầm nó.Huống hồ Thần Thi còn chưa hoàn toàn khống chế được thần lực trong thân thể, nên nhất thời không cách nào thoát ra, chỉ biết hốt hoảng và không dám tinh.- Linh Hồn Tịnh Hóa thuật!Đang lúc Thần Thi chấn kinh, Cổ Trần động thủ, hắn không nói nhảm, trực tiếp thi triển Linh Hồn Tịnh Hóa bí thuật đánh tới.Ông!Ánh sáng tịnh hóa rơi xuống, bao phủ Thần Thi.- A...Thần Thi kêu thảm, trên thân bốc lên từng đợt khói đen, nó tỏ ra thống khổ cực kỳ.Vì để đề phòng tình huống như Đọa Lạc Thần Ma trước đó xảy ra, Cổ Trần trực tiếp lấy Linh Hồn bí pháp xóa sạch linh hồn ý thức của Thần Thi, hắn chỉ cần bộ thi thể của Thần Linh này thôi.- Linh Hồn bí pháp?Thần Thi kinh sợ gào thét, ra sức giãy dụa.Chỉ tiếc, nó bị Thanh Đồng tế đàn khóa chặt, ánh sáng tịnh hóa bao phủ cả người nó, khói đen bốc lên không ngừng, âm thanh xì xì phát ra liên tục.Cổ Trần lạnh lùng thi triển Linh Hồn bí thuật, xóa sạch ý thức Thần Thi từng chút một, không chừa lại tí nào.

Thủ đoạn này thật sự rất tàn nhẫn, không cho đối phương đường lui, hắn khiến linh hồn ý chí của nó biến mất, trở thành một tờ giấy trắng tinh.- Lục Đạo Luân Hồi, luyện hồn!Sau một khắc, Cổ Trần đánh ra một loại linh hồn cấm thuật khác, đó là Lục Đạo Luyện Hồn cấm thuật, hắn muốn luyện hóa linh hồn ý thức của Thần Thi.Oanh!Một phương Luân Hồi rơi xuống, thanh âm ù ù chấn động khiến Thần Thi khiếp hãi, hồn thể chập chờn bất an, trong ánh mắt là sợ sệt cùng tuyệt vọng.Nó rất sợ, đối mặt với cấm thuật vô thượng của Minh Phủ, Thần Thi chỉ biết bó tay chịu trói.- Minh Phủ linh hồn cấm thuật?Thần Thi quát to.Ầm ầm, Thần Thi bị Luân Hồi bao phủ, ánh sáng vô tận rót xuống nhấn chìm nó vào bên trong.- Nếu ngươi đã nhận ra, vậy an tâm lên đường đi.Cổ Trần cười lạnh, đưa tay đè ép, Luân Hồi Ma Bàn đập vào trán Thần Thi.Đông!- Ngao...Thần Thi rú thảm, phát ra từng đợt tiếng gầm gừ đầy thê lương.Nó đầu váng mắt hoa, Luân Hồi Ma Bàn cường đại trực tiếp bao phủ nó, chuyển động liên tục mài mòn luyện hóa linh hồn ý thức nó.

Vốn dĩ nó còn chưa hoàn toàn khống chế được Thần Thi, lại còn bị Cổ Trần lừa dùng Thanh Đồng tế đàn khóa chặt, nên chỉ đành trơ mắt nhìn Luân Hồi Ma Bàn hủy hoại, không cách nào phản kháng.- A...!Dừng tay, mau dừng tay!Thần Thi kinh sợ gào thét, hung tợn nhìn chằm chằm Cổ Trần, nó muốn Cổ Trần dừng lại ngay, nhưng có thể sao?Cổ Trần không nói lời nào, chỉ liên tục tăng cường lực lượng, sau đó linh hồn ý chí của hắn bay ra, giẫm lên một mảnh Địa Ngục vọt thẳng về phía Thần Thi.- Không...Thần Thi hoảng sợ kêu to, bị linh hồn thể của Cổ Trần chui vào giữa mày.Ông một tiếng, thân thể Thần Thi cứng đờ, nó tỏ ra rất thống khổ, không ngừng giãy dụa, gào thét, nhưng vẫn không thể thoát khỏi giam cầm của tế đàn.- Thời Gian Đình Chỉ!Trong nháy mắt, Cổ Trần đánh ra một cỗ thời gian quy tắc chi lực, lập tức khiến vạn vật chung quanh dừng lại, đứng im tại chỗ, ngay cả Thần Thi cũng bị cứng đơ.Biểu tình của nó như bị đóng băng, ánh mắt còn lộ ra hoảng sợ.

Bây giờ, trong ý thức của Thần Thi, có một linh hồn thể giẫm trên Địa Ngục đang nhẹ nhàng rơi xuống.Oanh!Ý thức Thần Thi sôi trào, huyết sắc vô tận tràn ngập, giống như một thế giới máu, nơi này chính là thế giới ý thức của Thần Thi.Ý thức Thần Thi đang bị Địa Ngục bao phủ trấn áp, 18 tầng Địa Ngục buông xuống, gắt gao trấn nó.- Phàm linh, ngươi dám khinh nhờn Thần Minh!Bên trong biển máu vô tận, một thân ảnh khổng lồ phẫn nộ gào rú.Nó chính là linh trí của Thần Thi, và là một linh hồn hoàn toàn mới, tuy đã được sinh ra nhưng vẫn chưa hoàn toàn khống chế được Thần Thi.Trước đó, nó và cái bóng của Thần Thi chém giết lẫn nhau, cuối cùng nó đoạt được quyền sở hữu, đáng tiếc còn chưa làm xong mọi việc thì Cổ Trần đã xuất hiện.Giờ nó đang bị Cổ Trần giam cầm phía trên tế đàn, hắn dùng linh hồn thể mang theo 18 tầng Địa Ngục buông xuống ý thức của nó, hòng trấn áp linh hồn nó.- Địa Ngục Luyện Hồn, mở!Linh hồn thể của Cổ Trần lạnh lùng, trực tiếp dứt khoát động thủ, hắn đánh ra 18 tầng Địa Ngục nhốt thân ảnh khổng lồ này vào trong.Ầm ầm...- Rống, bổn tọa chính là Thần Linh, loại phàm linh hèn mọn ngươi dám sao?Linh trí tức giận gào thét, tỏ ra kiêu ngạo, cho dù nó chỉ là linh trí, cho dù nó đang bị trấn áp, nhưng nó vẫn không bỏ được ý thức và tư tưởng đứng trên chúng sinh kia.

Nó vẫn cho rằng Cổ Trần chỉ là một phàm linh, không được khinh nhờn Thần Linh.

Đáng tiếc, Cổ Trần chẳng quan tâm cái gì mà Thần Linh với chẳng không Thần Linh, tất cả đều giết không tha.- Lắm miệng quá, ngươi chết đi cho lẹ!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.