Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 1260




Mặc kệ là Hắc Ma tộc hay Thiên Tinh tộc, tất cả đều bị nhổ tận gốc, bên trong cương vực bao la của Hỗn Loạn Thiên Uyên, thế lực dị tộc các phương ào ào trốn chạy, nếu không chạy kịp sẽ bị giết sạch, mà Nhân tộc ở đây nghe tin hành động, nguyên một đám bộ lạc tạo thành quân đoàn to lớn, chặn giết từng nhánh dị tộc lực lượng.

Bên trong trận chiến chinh phạt này, có thể nói Nhân tộc đã tạo ra tiếng tăm lừng lẫy, giết dị tộc nhiều đến nỗi khiến bọn họ nghe danh là mất mật, cuống cuồng tháo chạy khỏi Hỗn Loạn Thiên Uyên.

Theo thời gian, uy danh của Câu Trần, Long Uyên được truyền bá ra ngoài, có thể nói, dị tộc các phương hận hai người đến ngứa cả răng.

Đặc biệt là Hắc Ma tộc, Thiên Tinh tộc, ngoài ra còn có các thế lực nhỏ lẻ khác, phàm là dị tộc bị Câu Trần và Long Uyên tiêu diệt, ai nấy đều hận không thể bóp chết hai người.

Dĩ nhiên, Hắc Ma tộc và Thiên Tinh tộc từng ba lần bảy lượt phái các đại cao thủ tới ám sát hai người, kết quả không cần nói cũng biết, thất bại.

Dưới sự vây giết liên tục của các đại cao thủ dị tộc, dù là Long Uyên hay Câu Trần đều không những không chết, ngược lại càng chiến càng mạnh, cuối cùng giết ra được thanh danh lẫy lừng.

Uy danh hiển hách là thế, nhưng dưới hung danh của Cổ Trần, cả hai đều trở nên nhỏ bé hơn hẳn.

Câu Trần và Long Uyên chỉ xem như bị đám dị tộc ghét hận một chút, chứ không như Cổ Trần, một kẻ khiến tất cả vừa hận vừa sợ.

Thậm chí nghe tin đã sợ mất mật đều là trò trẻ con, đối với hung nhân Cổ Trần, bách tộc trong Thánh Vực không ai không kiêng nể, dọa lùi vô số dị tộc thiên kiêu.

Chỉ cần Cổ Trần đứng ở nơi đó, nhất định dọa sợ một đám dị tộc thiên kiêu, ngay cả lão quái vật cường đại cũng bị hắn hù chạy nốt.

- A? Câu Trần cùng Long Uyên đều không ở đây?Rất nhanh, Cổ Trần cảm ứng một phen liền phát hiện không có khí tức và tung tích của hai người Long Uyên, Câu Trần.

Hắn suy đoán hẳn là hai người đã ra ngoài chinh chiến, thế là lập tức khuếch tán ý chí cường đại, cảm nhận khí tức hai người trên phạm vi rộng.

Nhưng ngay sau đó Cổ Trần liền cảm thấy nghi ngờ, vì kiểm tra hơn phân nửa nơi này cũng không thấy hai người kia đâu, thậm chí tiếp tục dùng ý niệm bao phủ toàn bộ Hỗn Loạn Thiên Uyên vẫn không tìm được.

- Đã xảy ra chuyện gì?Cổ Trần nhíu mày, âm thầm kinh ngạc vì không tìm ra được hai người.

Cả Long Uyên lẫn Câu Trần đều không thấy tăm hơi, khiến Cổ Trần có chút bất an, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện rồi?Nhưng nếu có chuyện sao lại không thông báo cho hắn biết?Nghĩ như thế, Cổ Trần liền nổi nóng.

- À, tìm được rồi!Đột nhiên, Cổ Trần cảm ứng được một luồng khí tức do hai người để lại, hắn lập tức biến mất tại chỗ, độn nhập hư không tiến về phía đó.

Không bao lâu sau, hắn xé mở không gian bước ra, đi đến trước một vực sâu.

- Thiên Uyên?Cổ Trần nhìn xuống từ trên cao, thấy bên dưới là một vực sâu kinh khủng, tối đen như mực, y hệt lối vào Địa Ngục, sâu không thấy đáy.

Hắn tìm thấy khí tức của hai người kia ở chỗ này, tuy rất mỏng manh nhưng rõ ràng là có.

- Chẳng lẽ bọn họ đã đi xuống dưới đó?Sắc mặt Cổ Trần càng thêm nghiêm trọng, hai người này đúng là không biết nặng nhẹ mà!Sở dĩ nơi này được gọi là Thiên Uyên, chính vì nó sâu không thấy đáy, dưới đó có gì, không một ai rõ ràng.

Nhưng các tộc ở đây đã đạt thành một nhận thức chung, chính là: Nơi này là cấm khu, không được bước vào, bước vào sẽ chết!Phàm là sinh linh tiến vào Thiên Uyên, đều biến mất, không có ngoại lệ.

Cổ Trần không ngờ Long Uyên và Câu Trần lại dám xông vào Thiên Uyên, chẳng lẽ dưới đó thứ gì hấp dẫn hai người?Hay, hai người phát hiện được một ít bí mật của Thiên Uyên, mới tiến vào bên trong xem xét?Mặc kệ như thế nào, Cổ Trần đều phải đi xuống một chuyến, Long Uyên cùng Câu Trần hai chiến tướng thuộc hạ mà hắn coi trọng nhất, nếu hai người táng thân trong Thiên Uyên, vậy Cổ Trần tổn thất lớn rồi- Thật không khiến người ta bớt lo!Cổ Trần có chút bất đắc dĩ, thở dài một tiếng, sau đó dậm chân nhảy xuống vực sâu hun hút kia, trong nháy mắt đã biến mất giữa bóng tối mênh mông.

Phía dưới Thiên Uyên, đến cùng là có cái gì?Thiên Uyên đen kịt bộc lộ một loại khí tức khiến người sợ hãi.

Bên trong tối như mực, tầm nhìn rất mơ hồ, mắt có tinh đến mấy cũng nhìn thấy trong phạm vi mười mấy mét là cùng.

Dưới vực sâu này tràn ngập một lực lượng bí ẩn, khiến người ta khó lòng thấy rõ.

Hô!Gió lạnh từ dưới vực sâu thổi tới, lạnh tới tận xương, thấm cả vào linh hồn.

Cổ Trần vừa tiến đến liền cảm thấy có gì đó không đúng.

Phía dưới Thiên Uyên tồn tại một từ trường bí ẩn, hạn chế rất nhiều năng lực, ánh mắt bị ngăn trở, thậm chí lực cảm ứng cũng giảm xuống.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.