Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 1217




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quang Chi Thẩm Phán!Hắn hét to lên, ánh sáng vô tận bạo phát, đốt sáng toàn bộ Long mộ hắc ám, chiếu sáng mọi người.

Cổ Trần ngưng mắt nhìn, thấy sâu trong Long mộ phun ra một cỗ khí tức đáng sợ, lập tức cuốn lấy Quang Minh Thần Tử nuốt vào trong.

Răng rắc!- A! Cứu! Quang Minh Thần Tử kêu thảm một tiếng, còn chưa kịp cầu cứu, thanh âm đã tắt nghỉm.

Ánh sáng tiêu tán không còn, Quang Minh Thần Tử nọ mất tăm, chỉ để lại một tấm chiến bào Quang Minh rách rưới, phía trên có dính chút máu.

Thần Tử Quang Minh tộc, chết rồi, thân tử hồn diệt.

- Trời! Nhìn thấy cảnh đó, Hắc Ám Thần Tử hoảng sợ hít một hơi lãnh khí, nhịn không được lui về phía sau.

Phong tộc cũng hoảng sợ lui lại, không dám tùy tiện hành động.

- Cổ Trần, vừa mới đó là cái gì?Sắc mặt Mỹ Đỗ Toa ngưng trọng, nàng hỏi.

Cổ Trần lắc đầu đáp:- Không thấy rõ ràng, chỉ thấy được một cỗ khí tức bí ẩn cuốn lấy Quang Minh Thần Tử, lập tức ăn sạch hắn.

Nghe Cổ Trần nói như thế, mọi người sợ hãi một trận, các Thánh Tử, Thánh Nữ còn lại đều khủng hoảng.

- Long tộc đáng chết!- Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì?Thánh Tử của Kim tộc giận dữ rít lên, hắn đang bất an cực độ.

Thánh Tử của Hỏa tộc thiêu đốt toàn thân, liệt diễm bừng bừng, nhiệt độ cực cao chiếu sáng bốn phía, mọi người nhìn thấy một cảnh tượng hoang vu vắng lặng.

Long Mộ chính là một ngôi mộ, nơi chôn cất vô số tiền bối Long tộc.

- Mỹ Đỗ Toa tỷ tỷ, cảm tạ lúc nãy tỷ đã cứu ta.

Lúc này, một cỗ hơi nước tràn ngập, Thánh Nữ Thủy tộc đi tới bên cạnh Mỹ Đỗ Toa, nhẹ giọng nói cám ơn, thanh âm nhu nhuyễn khiến người nghe rất dễ chịu.

Mỹ Đỗ Toa nhìn nàng một cái, lắc đầu:- Không cần cám ơn ta, muốn cám ơn thì cám ơn hắn, là hắn cứu các ngươi, ta căn bản không có ý định cứu bất kỳ người nào trong các ngươi.

Lời nói này quả thật khiến người ta lúng túng, giọng điệu lạnh nhạt của Mỹ Đỗ Toa khiến Thánh Nữ Thủy tộc hơi xấu hổ, nàng khẽ cười khổ.

Nàng không nghĩ Mỹ Đỗ Toa lại trả lời thẳng thừng như vậy, nói thẳng là không định cứu bất kì ai trong các nàng, nếu không phải Cổ Trần xuất thủ cứu giúp, có thể bọn họ đều chết sạch.

- Đa tạ!Thánh Nữ Thủy tộc khẽ thi lễ với Cổ Trần, nói lời cảm tạ.

Cổ Trần nhìn nàng một cái, gật gật đầu xem như chào hỏi, toàn bộ tâm tư của hắn đều đặt vào tòa Long mộ trước mắt.

Cổ Trần cứ luôn cảm thấy bên trong Long mộ có một cơ duyên nào đó, cũng không biết cảm giác này là thật hay giả.

- Cơ duyên, e là tuyệt cảnh chăng?Cổ Trần lẩm bẩm.

Hắn không để ý đến mọi người mà đi thẳng tới phía trước, nhìn chung quanh tối tăm u ám, một cỗ sương mù hỗn độn tràn ngập sôi trào, lộ ra khí tức khủng khiếp cắn nuốt vạn vật.

- Phát hiện ra gì sao?Mỹ Đỗ Toa đi tới bên cạnh hắn, nhẹ giọng hỏi thăm.

Cổ Trần lắc đầu, cẩn thận hồi tưởng, hỏi:- Mỹ Đỗ Toa, trước khi đến đây ngươi có cảm thấy tòa Long mộ này giống cái gì hay không?Mỹ Đỗ Toa hơi sửng sốt, sau đó cẩn thận nhớ lại, hai mắt lộ ra chút kinh sợ.

- Đầu rồng?Nàng kinh hô một tiếng.

Cổ Trần nhẹ nhàng gật đầu, khẳng định nói:- Không tệ, chính là một cái đầu rồng, xem ra toàn bộ Long Mộ rất giống một cái đầu rồng.

- Không có khả năng!Có người lập tức phản bác, Thần Tử của Phong tộc hừ lạnh nói:- Nếu theo như lời ngươi nói, chẳng phải chúng ta đang ở trong miệng một con rồng sao?Tiểu tử Nhân tộc, đừng tưởng mới giúp ta một lần đã đắc ý quên mình là ai, Nhân tộc các ngươi chẳng qua là một đám đê tiện! Oanh!Mặt mũi hắn đầy vẻ khinh thường, nhưng còn chưa nói dứt lời đã bị một cỗ lực lượng dồi dào trực tiếp đánh bay ra ngoài.

- A! Hắn hộc máu rơi xuống đất, kêu rên thảm thiết liên hồi.

Mọi người đồng loạt nhìn qua, chỉ thấy Cổ Trần đang đứng ở nơi vốn là vị trí của Thần Tử Phong tộc, mặt không đổi sắc nhìn Thần Tử Phong tộc đang gào la thê thẩm.

Vừa mới động thủ chính là Cổ Trần, hắn dùng một quyền đánh bay thằng điên nói nhảm này ra ngoài, đối phương văng ra khỏi tế đàn rớt xuống đất, lập tức bị mê vụ bao lấy.

- Không! Cứu ta, ta sai rồi! Phong tộc Thần Tử hoảng sợ kêu to, muốn giãy dụa xông ra khỏi sự cắn nuốt của cỗ Hỗn Độn mê vụ kia.

Đáng tiếc không có chút tác dụng, tiếng kêu thảm dần dần suy yếu rất nhanh, thân thể Phong tộc Thần Tử bị ăn mòn không ngừng, huyết nhục biến mất, thậm chí linh hồn bản nguyên cũng bị hấp thu không sót chút nào.

Cổ Trần nhìn toàn bộ quá trình này, trong mắt lộ ra u quang, giống như hắn tận mắt thấy được một lực lượng nào đó đang gặm cắn Phong tộc Thần Tử.

.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.