Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 1127




Nói đến đây, trên mặt lão Vu Chúc hiện ra vẻ kinh thán, khàn khàn nói:- Ta có thể nhìn thấu vạn vật trên thế gian này, nhưng duy nhất chỉ có ngươi là ta nhìn không thấu, ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy ngươi ta đã phát hiện ra sự bất phàm của ngươi, cho nên, ta mới mang ngươi về một cái bộ tộc nhỏ.

Cổ Trần nghe thấy thể thì rất kinh ngạc:- Sau đó, ta đần độn u mê trở thành tộc trưởng?- Đúng vậy, ta không ngờ chỉ trong thời gian ngắn như vậy, ngươi đã trưởng thành đến mức này, nằm ngoài dự đoán và hiểu biết của ta, chắc chắn ngươi chính là người đến từ thượng giới.

Lão Vu Chúc nói rất chắc chắn, vẻ mặt đầy tán thưởng nhìn Cổ Trần.

Cổ Trần nghe xong thì không biết phải nói gì, mắt trợn trắng, thượng giới rắm chõ, lão tử đến từ! Hừ, không thể nói, không thể nghĩ đến, hình như lão nhân này có thuật đọc tâm, rất xấu xa.

Cổ Trần vừa nghĩ như thế, sắc mặt của lão Vu Chúc đã cứng đờ, mặt đen cả lại.

Vừa rồi đúng là lão ta đã cảm nhận được một tia dao động tinh thần của Cổ Trần, có thể thông qua đó đọc hiểu được suy nghĩ trong đầu hắn, kết quả cuối cùng lại đen mặt.

- Lão đầu, đây tất cả những chuyện này đều do ngươi thao túng, ngươi nói xem, ta nên báo đáp ngươi thế nào đây?Cổ Trần nói với vẻ mặt âm u, lão nhân này, rất xấu xa, vậy mà tất cả mọi chuyện lại do một tay lão ta điều khiển.

Nhưng Cổ Trần không ngờ lão Vu Chúc lại lắc đầu, cất giọng khàn khàn nói:- Ta không thao túng bất kỳ chuyện gì của ngươi, cũng không có cách nào thao túng ngươi, ta chỉ mang ngươi đến một bộ tộc nhỏ, muốn nhìn thử xem rốt cuộc ngươi có bí mật gì, cũng muốn xem thử xem ngươi sẽ trưởng thành thế nào thôi.

- Chỉ có điều không ngờ, ngươi trưởng thành lại vượt quá dự liệu của ta, mới vài năm ngắn ngủi ngươi đã trưởng thành đến bước này rồi.

- Hắc Ma tộc, bị ngươi diệt sao?Mỗi câu mỗi chữ Lão Vu Chúc nói ra, giọng nói khàn khàn ấy khiến người ta sinh ra cảm giác đáng sợ.

Hai mắt hắn dường như có thể nhìn thấu vạn vật trên thế gian này, khiến Cổ Trần cực kỳ không thoải mái, một tia sáng mông lung bao trùm tử phủ, ngăn cản tất cả thăm dò.

Nếu không Cổ Trần rất nghi ngờ, có phải lão nhân này sẽ nhìn thấy hết tất cả bí mật trên người hắn hay không.

- Rốt cuộc ngươi là ai?Sắc mặt Cổ Trần trở nên nghiêm túc, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào lão già tiều tụy trước mắt, người đó là lão Vu Chúc đã từng chết đi của bộ lạc.

Lần này lão Vu Chúc lại nở nụ cười, nụ cười rất hòa ái, lão ta chầm chậm nói:- Ta, chính là Đại Vu Chúc của người bên cạnh Nhân Hoàng đời trước, bị phong cấm sâu trong hư không.

- Ta tới tìm ngươi, là vì tính trước được một hình ảnh, từ đó phát hiện ngươi, là người theo dõi quá trình trưởng thành của ngươi, từ trên người ngươi ta thấy được một thứ mà người đi trước chưa từng có.

Lão Vu Chúc nói rất nghiêm túc, giống như nhìn thấu thế gian, nhìn thấu thời không, khiến trong lòng Cổ Trần trở nên lạnh lẽo.

Lão ta, vậy mà lại là Đại Vu Chúc bên cạnh Nhân Hoàng đời trước, mẹ nó, đùa gì vậy, thân phận này có phải do lão ta đang chém gió hay không ?Cổ Trần rất muốn hỏi, vậy ngươi bao nhiêu tuổi rồi?- Vì sao ngươi lại bị xích ở chỗ này?Cổ Trần nhíu mày lại, sau đó cất tiếng hỏi.

Nếu ngươi đã trâu bò như vậy, vì sao lại bị hắc Ma tộc xích ở đây?Lão Vu Chúc cười hì hì nói:- Thật ra, không phải Hắc Ma tộc xích ta ở đây, mà là ta bị trời xích ở chỗ này, Hắc Ma tộc chỉ phát hiện ra ta, mang ta về đặt trong bí cảnh này thôi.

- Ngươi nhìn kỹ tòa tế đàn này một chút xem, đây là Thương Thiên tế đàn, xiềng xích trên người ta, là pháp tắc luật trời, có thể khóa vạn vật trên thế gian.

Lão Vu Chúc nói xong, thân thể chấn động, xích sắt trên người kêu leng keng, phát ra từng tia sáng mãnh liệt, Ma khí tán loạn, lộ ra ánh sáng vốn dĩ của nó.

Xích sắt ban đầu vốn dĩ màu đen, lập lắc biến thành xiềng xích màu vàng, trên trên có vô số Thiên Văn kỳ quái đang lóe sáng.

Cổ Trần sửng sốt, trước đây hắn tưởng rằng đó là ma văn, không ngờ lại là một loại khác, là Thiên Văn kỳ quái mà hắn chưa bao giờ trông thấy.

- Cỗ thân thể này của ta, đã mất giọt tâm huyết cuối cùng, không có cách nào tiếp tục duy trì nữa, sắp tan vỡ rồi, có thể gặp ngươi ở nơi này đã là chuyện rất tốt rồi.

Lão Vu Chúc đột nhiên cảm khái một câu.

Lão ta nhìn Cổ Trần, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng, cười nói:- Ngươi rất tốt, bổn tọa không nhìn lầm ngươi, tuy ta nhìn không rõ lai lịch của ngươi, nhưng có lẽ ngươi đến từ thượng giới, ta không hỏi lai lịch, không hỏi bí mật của ngươi, chỉ vì ngươi là Nhân tộc.

- Cổ Trần, hy vọng ngươi mau chóng trưởng thành, Nhân tộc, cần một bầu trời thuộc về riêng mình, còn ngươi!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.