Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 1125




Viên thạch tâm này, bề ngoài đen như mực, tản ra một tia Ma khí khủng bố, lộ ra một cỗ khí tức mịt mờ.

Ma khí khiếp người, khiến không ai dám tới gần.

Nhưng Cổ Trần không sợ những thứ này, hắn bước từng bước một tới gần, cẩn thận quan sát viên Thạch tâm kỳ quái này, nhìn qua chỉ là một viên thạch tâm màu đen bình thường.

Nhưng lại có cảm giác như nó có nhịp đập, giống như nó đang sống.

- Chẳng lẽ đây là trái tim của Ma Thần sao?Cổ Trần lẩm bẩm một câu, có chút kinh ngạc suy đoán, có lẽ cội nguồn năng lượng trong tượng thần chính là trái tim ma thần màu đen này.

Tượng thần, vốn dĩ sắp khôi phục, nhưng không biết vì sao đột nhiên tự mình vỡ nát tan rã.

Chỉ để lại viên thạch tâm màu đen quỷ dị khó lường này, lộ ra một tia uy áp khủng bố, giống như một vị Ma Thần đang ở ngay trước mắt, tỏa ra khí tức khủng bố.

Cổ Trần không hành động thiếu suy nghĩ, ai biết viên Ma Thần thạch tâm này có gì đó quỷ dị hay không.

Hắn cẩn thận kiểm tra một phen, thậm chí còn rót vào trong viên thạch tâm màu đen ấy một tia ý niệm để xem xét, cuối cùng không phát hiện ra mối nguy hiểm nào.

Yên lặng suy nghĩ một lát, Cổ Trần quyết định phong ấn nó lại rồi cất đi, đợi sau này khi quay về rồi, có thời gian rảnh hắn phải kiểm tra cẩn thận lại một phen, để xem rốt cuộc trong viên Thạch tâm này đang ẩn giấu thứ gì.

- Hỗn Độn Bát Cấm, phong!Cổ Trần đánh ra hai cái cấm phù u ám, một luồng quy tắc không gian lập tức đan xen lẫn nhau bao phủ, hóa thành một cái lồng giam không gian nhốt Thạch tâm vào bên trong.

Làm xong chuyện này, Cổ Trần mới yên tâm thu viên Thạch tâm kia lại, đợi đến khi có thời gian phải cẩn thận xem xét huyền bí cất giấu trong đó mới được.

Sau khi cât viên trái tim của Ma Thần quỷ dị kia đi, ánh mắt Cổ Trần nhìn về phía một tòa Thần Điện ở ngay trước mắt.

Ngôi thần điện này, cửa điện đóng kín, hắn không biết bên trong có gì, nhưng hắn vẫn bước đến không do dự chút nào, một tay đẩy cánh cửa Thần Điện ra.

Két két! Cánh cửa điện nặng nề mở ra, một cỗ Ma khí lập tức ập vào mặt, hắc vụ cuồn cuộn từ bên trong lan đến, giống như bên trong là một cái ma quật.

Mặt Cổ Trần không hề đổi sắc, sau khi xua tan Ma khí nồng đậm, hắn bước từng bước một ung dung không vội vàng đi vào bên trong thần điện.

- Hả?Mới bước vào, Cổ Trần lập tức rùng mình một cái, ánh mắt không nhịn được khẽ nheo lại, lộ ra một tia kinh nghi, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào chỗ sâu nhất trong Thần Điện.

Hắn kinh ngạc nhìn về phía đó, xuyên qua từng tầng ma khí màu đen, trông thấy được một hình ảnh ở chỗ sâu nhất trong thần điện khiến hắn vô cùng khiếp sợ.

- Ngươi đến rồi! Một giọng nói khàn khàn truyền đến từ chỗ sâu nhất trong Thần Điện, khiến Cổ Trần giật mình, sắc mặt cũng thay đổi.

Chỗ sâu nhất trong Thần Điện, có một tòa tế đàn đứng ở đó, bên trên có một tấm bia đá đang trôi lơ lửng.

Trên tấm bia đá kia, có một bóng người gầy yếu bị trói chặt ở đó, hắc khí bao phủ toàn thân, mơ hồ không thấy rõ hình dáng.

Nhưng Cổ Trần chắc chắn, bóng dáng ấy là một người, bị khóa trên tấm bia đá lơ lửng trên tế đàn á.

- Ngươi! Cuối cùng đã đến! Một giọng nói khàn khàn truyền đến, khiến hai mắt Cổ Trần trợn trừng, hắn cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc.

Nhưng nhất thời hắn lại không nhớ ra được, trong lòng âm thầm nghi hoặc không thôi, ánh mắt phát ra một tia u quang, nhìn xuyên qua từng tầng mê vụ, trông thấy được bóng người đang bị khóa chặt kia.

- Ngươi! Khi nhìn thấy rõ hình dáng bóng người kia, Cổ Trần giật nảy cả mình.

Vù! Hắc khí đột nhiên tán loạn, lộ ra hình dáng tế đàn, bên trên còn có một tấm bia đá đang lơ lửng.

Hai mắt Cổ Trần trợn trừng, nhìn người bị khóa trên tấm bia đá giống như gặp phải quỷ vậy, người kia vô cùng tiều tụy, chỉ còn lại da bọc xương.

Trên người đang bị từng sợi xích sắt đenh nhánh khóa lại, Ma khí nồng đậm, một tia ma quang hiện ra, trên đó chứa đầy ma văn lít nha lít nhít đang lóe sáng.

Nhưng đó không phải nguyên nhân khiến Cổ Trần giật mình, chuyện khiến hắn khiếp sợ chính là, người kia nhìn rất quen, giống như hắn đã từng gặp ở đâu đó rồi.

- Có phải rất ngạc nhiên không?Bóng người tiều tụy kia nhếch miệng cười một tiếng, giọng nói khàn khàn khiến người ta run rẩy.

Nụ cười kia của hắn càng làm cho Cổ Trần kinh hãi hơn, thiếu chút nữa đã dùng một kích đánh nổ hắn.

Trên tấm bia đá, đang khóa lại ông lão cả người tiều tụy, tóc trắng rất thưa thớt, mặt mũi nhăn nheo, chỉ còn lại da bọc xương.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.