Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 1098




Nàng yên lặng, không nói lời nào, bởi vì đây đúng là sự thật.

- Ngươi nói muốn nhất thống Vô Tận Hải, nhưng mấy tên Hải Vương thủ hạ của ngươi, không có một ai có thể tọa trấn một phương, nếu như ngươi không chịu thay đổi, cho dù thu được toàn bộ Vô Tận Hải Vực, cũng không có người trấn thủ.

Cổ Trần nói đến đó thì dừng lại, nhìn Mỹ Đỗ Toa yên lặng không nói gì, hiển nhiên nàng đã nghe lọt tai.

Hắn nói tiếp:- Cả Vô Tận Hải lớn bao nhiêu, bản thân ngươi hiểu rõ nhất, bên trong có vô số thế lực Thủy tộc, ngươi muốn chiếm đoạt, nhất định phải có thuộc hạ cường đại có thể tọa trấn một phương, không cần lần nào ngươi cũng phải tự mình ra tay mới có thể làm được.

- Tranh đấu giành thiên hạ thì dễ, bảo vệ giang sơn mới khó!Cổ Trần thì thào một câu, không hiểu sao lại cảm khái, khiến Mỹ Đỗ Toa bên cạnh sững sờ giống như bị sét đánh, như vừa được khai sáng, ý nghĩ thông suốt hơn nhiều.

Không sai, Cổ Trần nói vô cùng đúng, nếu như thủ hạ không ai có thể một mình đảm đương một phía, trấn thủ nhất phương, dù bản thân có đánh hạ được lãnh thổ lớn bao nhiêu, cuối cùng sẽ mất đi.

- Ta hiểu rồi.

Mỹ Đỗ Toa nhìn Cổ Trần chăm chú, trong lòng sinh ra một tia phức tạp.

Cổ Trần không hổ là nhân vật quật khởi nhanh nhất trong khoảng thời gian gần đây, bắt đầu quật khởi từ Bách Man sơn, tốc độ cực nhanh, thực lực mạnh khiến nàng cũng phải kinh hãi.

Những lời này của hắn, khiến Mỹ Đỗ Toa đột nhiên bừng tỉnh, hiểu ra được chênh lệch giữa mình và Cổ Trần, đó là chênh lệch về tầm nhìn về hiểu biết.

Không sai, không thể mỗi lần đều do nàng tự mình ra tay nhỉ?Giống như lần này, nếu nàng có thuộc hạ cường đại, thì nàng không cần phải tự mình đến đây, trực tiếp phái một vị thủ hạ cường đại tới là được rồi.

Thân là chúa tể một phương, mỗi lần đại chiến đều phải tự mình ra, chuyện này truyền ra ngoài thì đúng là mất mặt.

Hiện giờ Cổ Trần đã bắt đầu buông tay từng chút một, nếu không buông tay, cả đám thủ hạ sẽ hoàn toàn bị phế đi, không có hi vọng gì.

Rầm rầm rầm! Bên dưới, mấy trăm Cự Ma vẫn liên tục công kích, nhưng vẫn không đánh tan được màn sáng năng lượng.

Cổ Trần vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh như trước, đại chiến, không thể lần nào cũng xuôi chèo mát mái được, chỉ một lớp phòng ngự đã không đánh tan được, vậy bọn họ còn có thể làm gì?Cổ Trần và Mỹ Đỗ Toa lẳng lặng đứng nhìn cuộc đại chiến bên dưới, tâm trạng bình tĩnh, yên lặng quan sát trận đại chiến diệt tộc này, không có ý định ra tay.

Cho dù trong sào huyệt của Thiên Tinh tộc vẫn còn một đám cường giả, Tử Tinh Hoàng đang sắp xếp tộc nhân phòng thủ, còn có một đám người cường đại đang đang phá phong ấn đi ra từ trong tổ địa.

Đám cường giả Thiên Tinh Tộc này, tuy không phải Thông Thiên cảnh, nhưng cũng là cường giả Hoàng cấp đỉnh phong, thậm chí trong đó còn có hai vị sắp vượt qua cảnh giới Hoàng giả.

- Nhân tộc, các ngươi sẽ không được như ý.

Một vị trưởng lão Thiên Tinh Hoàng tộc giận dữ hét lớn, trên người tỏa ra ánh sáng màu đen, một tầng Hắc Tinh giáp hiện lên, là Thiên Tinh Hoàng đời trước.

Một vị khác, trên người mặc một bộ thủy tinh giáp đỏ như lửa, khí tức ngút trời, tuy đã đến tuổi xế chiều, nhưng khí thế vẫn kinh thiên.

Ba đại Hoàng giả đứng cùng một chỗ, vẻ mặt kiên định, giống như đã chuẩn bị tốt để liều chết, trận chiến này, Thiên Nhân còn vẫn lạc, bọn họ không có khả năng chạy thoát.

- Chắc chắn phải chết trong trận chiến này!- Liên hệ với bản tộc, thông báo cho mọi người, chúng ta cố thủ chờ cường giả của bản tộc đến.

Hai tên Hoàng giả vừa thức tỉnh nói ra những lời này, nhưng sắc mặt Tử Tinh Hoàng vẫn âm u, không dễ nhìn chút nào.

- Sao vậy?Vị Hắc Tinh hoàng kia chất vấn.

Tử Tinh Hoàng cười khổ nói:- Không có cách nào truyền tin ra ngoài, bởi vì nơi này đã bị một cỗ lực lượng thần bí phong tỏa, không gian cũng bị giam cầm.

- Đáng chết!- Vậy thì liều chết quyết chiến một trận!Hai vị trưởng lão Hoàng giả kia giận dữ hét lên, cùng nhau bùng nổ, vô số tộc nhân Thiên Tinh tộc bi phẫn gầm thét, vẻ mặt mỗi người đều rất kiên định.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Mỹ Đỗ Toa khẽ cau đôi mày ngài của mình lại, mở miệng hỏi:- Thật sự không cần ra tay sao? Thiên Tinh tộc đã kích phát ý chí dù chết cũng không lùi bước, đại chiến như vậy thương vong nhất định sẽ thảm trọng.

- Không sao, cứ xem là được rồi!Cổ Trần xua tay, sắc mặt bình tĩnh thong dong, căn bản không thèm để ý, giống như dù Thiên Tinh tộc có liều chết cũng chỉ phí công.

- Nào, ngồi xuống uống rượu, bọn họ không tạo nên được sóng gió gì đâu, vùng vẫy giãy chết mà thôi.

Cổ Trần nói xong thì ngồi xuống, trên người lộ ra vẻ tự tin cường đại, cho dù bản thân không ra tay, bọn họ cũng không tạo nên sóng gió gì được, không gian nơi này đã bị hắn ngăn cách với bên ngoài rồi.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.