Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 1082




Mỹ Đỗ Toa nghe thấy thế thì âm thầm khinh bỉ, ngươi cho rằng thiên tài yêu nghiệt muốn có là có được sao? Vậy còn gọi gì là thiên tài yêu nghiệt nữa?Oành!Đột nhiên, một tiếng vang trầm đục truyền đến, một bóng người từ trên bầu trời rơi xuống, người đó chính là Long Uyên.

Hắn bị thiên phạt đánh rơi, cả người tỏa ra vô số điện quang, cơ thể cháy đen một mảnh, bị thiên phạt đánh bị thương không nhẹ.

Cổ Trần lập tức có hành động, hắn biết Long Uyên đã đạt đến cực hạn, nếu tiếp tục sẽ gặp nguy hiểm.

- Long Uyên, có thể kiên trì được nữa không?Nhưng hắn không vội vàng giúp đỡ, mà hỏi đối phương một câu.

Long Uyên vừa ngã xuống lập tức ổn định lại thân hình, giẫm trên mặt biển nhảy lên một cái.

Hắn lớn tiếng nói:- Ngô hoàng, ta vẫn có thể kiên trì được, chỉ thiếu một chút nữa thôi thể phách sẽ tiến thêm một bước nữa, ý chí cũng lớn mạnh hơn.

Ầm!Nói xong, Long Uyên lại lần nữa phóng lên trời, giết vào trong lôi đình thiên phạt cuồn cuộn, bắt đầu chém giết.

Chiến lực của hắn rất cường đại, dưới Thiên Phạt, thân thể, ý chí của hắn được thối luyện không ngừng đang từ từ lột xác, nang cao, bước vào cấp bậc cao hơn.

Sau lần độ kiếp trước đó của Cổ Trần, được tận mắt chứng kiến vị này Nhân Hoàng cường đại vô địch này, đám người Long Uyên, Man Phi, Hắc Thổ đều khao khát có được chiến lực vô địch ấy.

Cho nê, đối mặt với thiên phạt bọn họ không những không sợ, ngược lại còn chủ động nghênh đón công kích thiên phạt, muốn thối luyện bản thân để thu được một loại lột xác cường đại hơn.

Cổ Trần vui mừng gật đầu, Hắc Thổ ăn quá no, hơn nữa trong cơ thể ẩn giấu lực lượng huyết mạch thần bí, Long Uyên ngược lại, biết cách kiên trì dùng thiên phạt để thối luyện thể phách và ý chí.

Điểm ấy đủ để chứng minh thành tựu trong tương lai của hắn sẽ không thấp, có nghị lực, có chí khí, có bền lòng mới có thể không ngừng vượt mọi chông gai bước vào tầng thứ cao hơn.

Toàn bộ Hoang Cổ nhất tộc, mỗi người đều vì Cổ Trần mà tràn đầy ý chí chiến đấu, thậm chí cả đám đều nghĩ có thể dẫn thiên kiếp tới, là điều vinh dự.

Một khắc đồng hồ trọn vẹn đã trôi qua, thiên phạt của Long Uyên không những không yếu bớt, ngược lại còn có xu thế mạnh thêm.

Bản thân hắn bị đánh rơi xuống hết lần này đến lần khác, cả người cháy đen, bốc khói, vết thương chồng chất, rách nát không chịu nổi, nhưng vẫn cắn răng xông lên như trước.

Niết Bàn chân huyết trong cơ thể hắn chữa trị vết thương hết lần này đến lần khác, đây mới là nguyên nhân khiến Long Uyên có thể kiên trì đến bây giờ vẫn chưa bị thiên phạt đánh chết.

Cổ Trần càng lúc càng cảm thấy hài lòng, rất vui mừng khi thấy thủ hạ của mình có chiến lực cường đại, ý chí kiên định hơn người, thiên phú cực cao, đây đều là những điều mà cấp trên thích nhìn thấy nhất.

Thuộc hạ cường đại, mới có thể khiến bộ lạc càng ngày càng phát triển lớn mạnh hơn.

Mỹ Đỗ Toa ở bên cạnh cũng có chút chấn động, nàng lạnh lùng mở miệng:- Tên thuộc hạ này của ngươi, đúng là khiến người ta kinh diễm, ngươi phải cẩn thận với những cường giả của dị tộc khác, bọn họ sẽ không từ thủ đoạn để bóp chết hắn.

- Thiên tài, yêu nghiệt trưởng thành, bình thường đều phải giẫm lên vô số thi hài tiến bước, không đạp lên hài cốt của những cường giả khác, sao có thể bước lên đỉnh cao?Sắc mặt Cổ Trần vẫn bình tĩnh như thường, không để ý chút nào, thiên tài, yêu nghiệt, nhất định sẽ dẫn tới vô số sát kiếp và ghen ghét, thù hận.

Có điều chính vì như thế, đám yêu nghiệt ấy mới có đá kê chân để trưởng thành, nếu không có đám đá kê chân, đá mài dao này để ma luyện, sao có thể trưởng thành?- Được rồi!Đột nhiên, Cổ Trần lẩm bẩm một câu, không đợi Mỹ Đỗ Toa kịp phản ứng, hắn đã biến mất ngay tại chỗ.

Khi xuất hiện lại hắn đã ở bên trong thiên phạt, kịp thời nâng một bóng người đen thui như mực vừa ngã xuống đứng dậy.

- Long Uyên, ngươi đã đến cực hạn rồi, những việc còn lại cứ giao cho bản Hoàng.

Cổ Trần nhẹ nhàng nói một câu, sau khi dứt lời, Long Uyên lập tức được một cỗ lực lượng nhẹ nhàng bao phủ đưa ra ngoài.

Ầm ầm!Thiên phạt sôi trào, giống như bị chọc giận, đang muốn đuổi theo bao phủ lấy người Long Uyên.

- Hừ!Một tiếng hừ lạnh lùng truyền đến, Cổ Trần đột nhiên há miệng khẽ hấp một cái, lực hút đáng sợ truyền đến, cả mảng lôi vân thiên phạt run rẩy kịch liệt.

Ngay sau đó, thiên phạt không ngừng cuộn lên, xoay tròn, hóa thành một lốc xoáy tràn vào trong miệng Cổ Trần, bị hắn nuốt vào trong cơ thể.

Cổ Trần thẳng thừng dứt khoát, vô cùng ngang ngược nuốt cả mảnh thiên phạt vào bụng, không thừa một giọt nào, thậm chí một tia lôi đình cũng không để lại.

Ực!Miệng vừa ngậm lại, thiên phạt biến mất.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.