Ta Là Vua Giác Đấu

Chương 255: 255: Thúy Hằng Thánh Địa




Thúy Hằng Thánh Địa.

Không khí lúc này vẫn còn khá mù mịt, khói bụi sau một vụ nổ kinh thiên động địa vẫn còn vương vấn, nhưng tầm nhìn đại khái đã rõ ràng hơn rất nhiều

Mà lúc lấy lại tầm nhìn, cả quảng trường đều lặng như tờ, tĩnh lặng đến đáng sợ

Chỉ nghe được tiếng hít thở không thông của đám người, cho dù là những siêu cấp cường giả làm chủ một phương thế lực cũng không khỏi lặng người

Mặt đất xuất hiện một cái hố cực lớn, lớn đến mức khó mà tưởng tượng nổi lực lượng cần để tạo ra nó

- Đây….

Đây là!

- Cái này…Cái này còn là mặt đất sao?

- Sân đấu bị hủy luôn rồi!

Mọi người chết lặng nhìn toàn cảnh trước mắt, khuôn mặt ngốc trệ không thể tin nhìn một màn trước mắt

Dưới đất, một cái hố sâu gần hai mươi mét, võ đài nhô cao mười mét vuông vức giờ cũng đã không còn thấy đâu, chỉ thấy chút dấu vết năng lượng của trận pháp kích hoạt võ đài ẩn sâu dưới lòng đất mà thôi

Xung quanh, những mảnh thủy tinh vỡ nằm khắp nơi, chúng là kết giới trận pháp bảo vệ thí sinh bị vỡ tan thành mảnh nhỏ rơi rụng, ánh sáng mặt trời chiếu vào làm chúng lấp lánh đến lạ thường

Các mảnh vỡ này cũng chỉ tồn tại một chút, chúng trong chốc lát hóa thành từng luồng lực lượng đủ loại màu sắc, rồi rậm rạp như châu chấu cùng bay lên không trung, khiến cho quảng trường Thúy Hằng Thánh Địa trở nên lung linh đến vô cùng

Những luồng lực lượng này đảo quanh một chút, sau đó đồng loạt lao về một phương hướng, đó là một tòa tháp cao nhất nằm ở sâu trong Thúy Hằng Thánh Địa, nơi đó mới có thể coi là thánh địa chân chính

Thúy Hằng Thánh Địa 50 năm mới mở ra một lần, nhằm phục vụ cho các kỳ đại hội Thập Đại Cường Giả, nhưng điều đó không có nghĩa là Thúy Hằng Thánh Địa hoàn toàn mở ra, nó chỉ mở ra khu vực di tích xung quanh, các thủ hộ thú sẽ không chủ động công kích người đến và cuối cùng là mở ra khu vực chiến đài cho các thiên tài trẻ tuổi toàn đại lục đến thi đấu chọn ra Thập Đại Cường Giả

Còn các kiến trúc nằm tại trung tâm Thúy Hằng Đại Sâm Lâm, các di tích của Thúy Hằng Thánh Địa căn bản không ai có thể xâm nhập, nó đều được bao phủ bởi một kết giới vô hình giống như kết giới vừa rồi bị phá hủy, nhưng khác ở chỗ độ bền của nó, ngay cả Thần Hồn Cảnh có đánh liên tục Thần Lực vài trăm năm để phá hủy cũng không thể làm nó lung lay

Trước kia đã có một vị Thần Hồn Cảnh Cửu Trọng ảo tưởng sức mạnh, dùng toàn lực không ngừng oanh kích kết giới của Thúy Hằng Thánh Địa, bất quá đánh đến khi hắn mệt bở hơi tai, Thần Lực không còn chút nào mà cái kết giới vẫn trơ trơ ra đó

Điều này làm các đại năng lánh đời hàng vạn năm cũng không nhịn được tìm đến thử một lần, đáng tiếc hàng trăm Thần Hồn Cảnh Cửu Trọng Đỉnh Phong đến hợp sức phá hủy kết giới Thúy Hằng Thánh Địa, khám phá triệt để bí mật của Đại Lục Thúy Hằng, sau sáu mươi chín ngày không ngừng oanh kích, bày trận, cả đám Thần Lực hao hụt đến đáng thương, thở dài ngao ngán rời đi

Từ đó về sau, không còn ai quan tâm đến Thúy Hằng Thánh Địa bên trong như thế nào nữa, các tuyệt thế cường giả còn không phá được, bọn họ tuổi gì?

Hiện tại, đám lực lượng này dễ dàng xuyên thủng qua bức bình phong mỏng manh nhưng cứng chắc nhất thế gian này, chui vào sâu trong Thúy Hằng Thánh Địa

- Đại lục này còn quá nhiều bí mật, xem ra cuốn bách khoa toàn thư Đại Lục Thúy Hằng cũng không thể quá ỷ lại vào nó a!

Phong Linh Nhi cảm thán nhìn đám lực lượng bay đi đã dần biến mất, trong lòng cũng vô cùng hiếu kỳ về Thúy Hằng Thánh Địa, nếu có dịp, nàng phải thử dùng Linh Vũ Nguyên Khí Cầu vào kết giới kia xem có phản ứng gì không?

Thoáng suy nghĩ một chút, Phong Linh Nhi hạ xuống mặt đất bên cạnh miệng hố to khổng lồ bị mình nện thành, đặt Phượng Yên Đan xuống đất

- Đa tạ!

Phượng Yên Đan vừa có chút hờn dỗi, cũng có chút cảm kích nhìn Phong Linh Nhi nói ra lời cảm ơn, sau đó giảo hoạt nói tiếp

- À mà…đằng nào cũng tại Phong Linh Nhi ngươi nên ta mới phải tung toàn lực đến độ mệt chết, lỡ rồi, ngươi bế ta đi về hàng ghế thí sinh luôn đi, mệt chết rồi, đi hông được!

Phong Linh Nhi phì cười, Phượng Yên Đan này tuy nói là bị phế trong nửa tháng, nhưng dù sao cũng là Nguyên Yêu Thú, dựa vào lực lượng thân thể đơn thuần không chừng đấm gãy răng mấy tên Hữu Hồn Cảnh cao giai cũng dễ như bỡn, ở đó mà mệt đến mức không đi được, rõ là cô nàng này nổi cơn tùy hứng nhõng nhẽo.

Phong Linh Nhi cũng không tiện từ chối cô gái đáng yêu này, cười khổ

- Yên Đan thánh nữ này! Ghế thí sinh cũng đâu còn đâu! Nát bét hết rồi!

- …

Chúng nữ Linh Nhi, Lưu Thiên Kim,…còn có các thí sinh khác lúc này mới khó khăn đứng dậy, bọn họ tuy không bị thương quá nặng, nhưng cũng tiêu hao không ít mới có thể chống chọi lại dư ba công khủng khiếp như thế, ai nấy đều bụi đất tràn đầy mặt mũi, tóc tai rối bời, cho dù chúng nữ là Hữu Hồn Cảnh Ngũ Trọng cũng không thể hoàn toàn tiêu sái mà đón nhận phản lực của một Ý Hồn Cảnh công kích, hơn nữa còn là dạng công kích siêu biến thái này

Đứng dậy phủi phủi y phục một chút, chúng nữ lập tức nhìn thấy hai thân ảnh tuyệt mỹ đang bế nhau đi ra từ đống hoang tàn, trong mắt tứ nữ đều bộc phát ra khí tức lạnh lẽo mà chỉ nam nhân mới cảm nhận được, Phong Linh Nhi nhìn thấy mà run như cầy sấy

- Nè Phong Linh Nhi, sao ta cứ thấy mấy người Linh Nhi, Lưu Thiên Kim, Hồ Điệp Y còn có Trần Lệ luôn nhìn ngươi với ánh mắt khác thường thế? Kìa! Hiện tại còn giống như muốn ăn ngươi luôn vậy?

Phượng Yên Đan cảm nhận được không khí có chút là lạ, không nhịn được mà hỏi

Phong Linh Nhi cười khổ trong lòng, nói

- Chút chuyện xưa thôi, thánh nữ không cần để ý đâu

Phượng Yên Đan phồng to má, hậm hực nói

- Sao cái gì ngươi cũng giấu hết vậy?

- Ta và thánh nữ thân nhau đến mức đấy sao?

Nói ra câu này, cả hai đều im bặt

Cảm thấy tình huống đặc thù, Phong Linh Nhi cũng không dám tiếp tục bế mỹ nhân nữa, nhẹ nhàng đặt Phượng Yên Đan xuống đất, cô nàng này liền tỉnh bơ đứng dậy, nãi thanh nãi khí chống nạnh lè lưỡi với nàng rồi đi ra chỗ khác, bộ dạng sinh long hoạt hổ vô cùng, nào giống như một người mệt chết đi không nổi cần người bế a?

- Ta nhận thua! Phong Linh Nhi này căn bản không phải người! Bổn thánh nữ đánh không lại!

Phượng Yên Đan nhìn về hắc y trưởng lão đang thất thần ngồi một góc tại sân đấu, vụ nổ vừa rồi hắn cũng bị chút ảnh hưởng, không thê thảm như mấy người chúng nữ nhưng cũng bị đẩy ra một góc

Tên này hiện tại mới lấy lại tinh thần, áo đen khẽ tung bay, một thanh kiếm bằng Phong hệ lặng lẽ ngưng tụ dưới chân, thân ảnh hắc quang chợt lóe, bay vọt lên trời cao

!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.