Ta Là Vợ Của Nam Phụ

Chương 3: Người giống người




Chương 3: Người giống người

Mấy lời này cũng quá là kinh điển!

Hà Song Diệp khiếp sợ.

Nếu dòng này xuất hiện trong sách, nữ phụ sẽ lớn giọng nói một câu, nữ nhân của anh ăn ở thế nào mà để cho người ta bắt nạt. Nhưng sao tình huống như thế lại rơi xuống đầu cô thế này!

Ông trời ơi!

Hà Song Diệp muốn đẩy xe rời đi, không nghĩ tới người đàn ông kia liền chặn lại, một lần nữa đẩy cô trở về vị trí cũ. Đối phương vẻ mặt tức giận nhìn cô: "Sao cô lại gây sự với Mộc Hương? Cô nghĩ cô có thể sao?"

Hà Song Diệp: !!!

Cô không thể, cô không thể, cô không thể, cô rõ ràng là đang đi siêu thị, vô tình bị đụng trúng, cũng tốt bụng không làm ầm ĩ, cũng không công kích gì người kia. Là tự nhiên cô ấy khóc nha, có liên quan gì tới Hà Song Diệp sao?

Hà Song Diệp tức giận đến phì cười, cô nhìn xung quanh mấy người đang đợi xem náo nhiệt, đám người kia thấy vậy liền tỏ ra không biết gì. Hà Song Diệp đang muốn nhờ những người quanh đó xác thực một chút liền không biết nói sao.

Được rồi, tự mình giải quyết vậy.

Hà Song Diệp hít sâu một hơi, định mở miệng giải thích. Nữ nhân kia lúc nào đã thôi thút thít, lắc đầu nói: "Không phải do cô ấy đâu, là em bất cẩn."

Cái gì thế này... Hà Song Diệp trợn tròn mắt, khóc không ra nước mặt.

Người đàn ông một thân tây trang phẳng phiu kia liền dùng biểu tình hung ác nhìn về phía Hà Song Diệp, khẽ vỗ lưng mỹ nhân bên cạnh mình: "Mộc Hương, em cũng quá thiện lương rồi."

Khoan đã! Hà Song Diệp nắm được trọng điểm.

Mộc Hương! Vân Mộc Hương! Đây chính là quý danh của nữ chính, người mà Huyền Minh Thạch theo đuổi không được cuối cùng còn đem người ta bán ra nước ngoài.

Trong lúc nhất thời, Hà Song Diệp cũng hiểu được. Thì ra là nam nữ chính, bọn họ có thể làm ra tình thế này cũng là bình thường. Cô cũng điên rồi mới đọc loại tiểu thuyết não tàn tới mức độ đó.

Hà Song Diệp lẳng lặng nhìn hai người trước mắt giằng co qua lại, sau mười phút, nam chính, cũng chính là người đàn ông một thân tây trang trước mặt cô, Cố Nam Hành, cuối cùng cũng nắm rõ câu chuyện. Mặc dù đã biết rõ đầu đuôi nhưng Cố Nam Hành cũng không có một chút biểu hiện ánh náy gì, im lặng không nói lời nào nhìn Vân Mộc Hương.

Vân Mộc Hương lại xin lỗi thêm một lần nữa.

Hà Song Diệp....

Cô thực ra chỉ muốn bọn họ đẩy xe đẩy đi thôi mà.

"Xin lỗi, lúc này tôi có thể đi được chưa?". Hà Song Diệp nhìn lối nhỏ bị hai người cùng xe đẩy chặn trước mặt, nếu sau lưng không phải là lối thoát hiểm, cô cũng thật sự muốn quay xe.

Vân Mộc Hương trừng Cố Nam Hành: "Xin lỗi, tôi lập tức đẩy xe."

Tốt.

Hà Song Diệp tốt tính mỉm cười. Kỳ thực trong lòng vô cùng khó chịu, cô thực sự không rõ hai người này là có chuyện gì. Rõ ràng chỉ cần một câu là giải quyết xong chuyện, đẩy xe trong siêu thị từ khi nào lại khó khăn tới vậy, còn lôi kéo một đống người tới xem náo nhiệt, đã đụng người ta còn bật khóc....

Bất quá để tránh cho phiền phức, Hà Song Diệp một thở mạnh cũng không dám thở. Cô đột nhiên có chút hiểu vì sao Huyền Minh Thạch có xúc động muốn bán người nha, diễn biến tâm lý có phải rất giống cô ban nãy không?

Rời nam nữ chính như chạy trốn, Hà Song Diệp hít sâu một hơi, tâm tình muốn mua sắm cho đầy tủ lạnh cũng không còn, vội vàng chọn thêm mấy thứ rồi đi thanh toán, không nghĩ tới lại gặp Vân Mộc Hương.

Thực sự là nghiệt duyên!

Hà Song Diệp xoay người, rời quầy thu ngân, tiện tay định với lấy một chai rượu chát thì đụng phải Cố Nam Hành. Người đàn ông như Cố Nam Hành, chỉ cần bản thân không lúng túng, lúng túng liền là người khác, vừa vặn lúc này chính là Hà Song Diệp.

Hà Song Diệp cảm khái: Rốt cuộc là duyên phận kiểu gì đây, cô không phải là người qua đường sao, chưa tới một giờ đồng hồ đã đụng mặt mấy lần, sợ muốn chết.

Lại có một thanh âm vang vọng: "Lại là cô, lần này định làm gì đây?"

Hà Song Diệp hồi hồn, "Tôi không làm gì.", Hà Song Diệp thực sự không nhịn được, "Ngay từ đầu đã không có ý định gì, xe đẩy là do cô ấy đụng tôi, lối đi là lối đi chung, xin tránh ra!"

Hà Song Diệp đẩy xe đi, không quên nói: "Không nghĩ tới cả một dãy rượu to thế này lại có thể mọc ra một đống bầy hầy chắn đường thế này."

Nhìn Hà Song Diệp đẩy xe rẽ sang quầy hàng khác, Cố Nam Hành đứng bất động tại chỗ, rước lấy không ít lời xì xầm của các dì các cô đang xếp hàng ở quầy thu ngân.

"Bà nhìn cái mông kia đi, cũng quá cong rồi."

"Cả người rất soái khí nha."

"Dáng dấp cũng rất tuấn mỹ."

"Là người có tiền, bà nhìn cái đồng hồ kìa."

"Đi siêu thị thôi mà còn mặc cả âu phục, không biết định câu dẫn ai haha"

......

Mấy lời bàn tán hoàn toàn không ảnh hưởng tới Cố Nam Hàng. Bất quá Vân Mộc Hương bị ảnh hưởng rồi, cô trộm nhìn Cố Nam Hành, mấp máy môi, ủy khuất nói: "Nam Hành, em mệt quá..."

Hà Song Diệp vội vội vàng vàng đẩy xe của mình đi thật xa, cô cũng không muốn tốn thêm thời gian với hai người này nữa. Vừa mở miệng liền lải nhải hơn mười phút, cũng không thèm chú ý gì tới người xung quanh, tự biên tự diễn như trong phim truyền hình lảm nhảm một đống lời vô nghĩa, nhân vật qua đường như cô sao có thể phản bác lại...

Xui xẻo vô cùng!

Dạo thêm một vòng lớn mới trở lại tính tiền, không nhìn thấy bóng dáng hai người kia đâu, Hà Song Diệp thở một hơi. Còn đang bận rộn thu thập đồ đạc, liền nghe một thu ngân nói: "Tiểu thư, đây là nhẫn của cô à?"

Nhẫn?

Hà Song Diệp mơ hồ: "Tôi không đeo nhẫn."

Nàng không đeo trang sức, hiện tại tay cũng không có chiếc nhẫn nào. Chưa kể, nàng đang tính tiền ở quầy số 1 thì liên quan gì tới quầy số 3?

Cô thu ngân ở quầy số 3 hai mắt sáng lấp lánh nói: "Ồ, người đàn ông mặc âu phục ban nãy không phải là bạn của cô à?"

Bạn?

Hà Song Diệp cười sượng: "Không phải."

Thấy cô gái kia còn định nói thêm, Hà Song Diệp vội vàng nhận lấy hóa đơn của thu ngân đang tính tiền cho mình, thanh toán, lập tức rời đi. Cô không đi còn định ở trong siêu thị đụng phải loại chuyện gì nữa? Chiếc nhẫn đó mình dính lên người mình thì còn phải đến đồn cảnh sát mà khai báo mất. Hà Song Diệp nhớ tới trong truyện có tình tiết này, nữ chính làm mất nhẫn ở siêu thị, là cô gái thu nhân giữ. Sau đó nam chính liền khiến cho người này bị sa thải.

Hà Song Diệp vui vẻ ôm một túi đồ ăn nhỏ đi về tiểu khu, liền thấy một chiếc xe từ bên cạnh lái tới, ở ghế tài xế là một khuôn mặt cô vừa gặp: Cố Nam Hành. Xem ra hai người kia định ra ngoài tìm nhẫn, Hà Song Diệp chỉ biết chúc người thu ngân kia bình an. Cô cũng làm như không thấy, cũng không bị gọi lại.

Bất quá Hà Song Diệp thật sự chấn kinh, trong sách cũng không nói nam chủ cùng nữ chủ sống cùng tiểu khu với nam phụ.... Cũng không phải, nam phụ hiện tại không ở trong biệt thự này. Hà Song Diệp sờ cằm một cái, ở chung một tiểu khu, bảo sao về sau vợ của nam phụ lại thông đồng với nam chính, dễ dàng đưa tài liệu mật cho hắn, ở gần như vậy không thuận lợi mới là lạ.

Về biệt thự, Hà Song Diệp cẩn thận xử lý qua một lượt rồi cất vào tủ lạnh, chỉ lấy hai nguyên liệu đơn giản làm chút đồ ăn, sau đó còn muốn làm thêm chút đồ ngọt.

Cô mặc tạp dề, vo gạo nấu cơm, ngâm nghêu vào nước muối để xả bớt cát. Trong khoảng thời gian đợi, Hà Song Diệp cũng không nhàn rỗi, cô xoay người bắt đầu rửa rau, bằm tỏi. Bật bếp, Hà Song Diệp phi thơm tỏi, cho nghêu đã xử lý sạch, đảo nhanh tay. Mùi tỏi phi thơm nồng tràn ra, làm một nữ nhân đang muốn vào cửa reo lên: "Dì Trương, hôm nay dì nấu cái gì thế?"

Hà Song Diệp bị thanh âm này làm hoảng sợ, xẻng trong tay cũng rơi xuống. Nữ nhân kia vào phòng bếp liền thấy Hà Song Diệp đang nhặt xẻng.

"Trời ơi", người kia kì quái nói, "Song Diệp, cậu đang nấu cơm hả?"

Hà Song Diệp chậm chạp nhặt xẻng lên, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt quen thuộc, vóc dáng quen thuộc, biểu cảm vừa đúng, phong thái cùng quần áo đều đúng là người bạn thân thiết của cô, Hà Song Diệp reo lên: "Tiếu Tiếu."

Dương Văn Tiếu trừng mắt nhìn, kinh ngạc: "Không nhìn ra Hà Song Diệp thế mà giấu nghề nha, biết làm cơm mà sao không mời tớ. Ôi cái mùi thơm này."

Dương Văn Tiếu thật sự là không cưỡng lại được mùi hương kia, đẩy Hà Song Diệp tiến tới bếp, không để ý tới biểu tình hoảng hốt của Hà Song Diệp.

"Trời ơi, cái món này thiệt sự đem làm món chiêu bài của nhà hàng năm sao nha." Dương Văn Tiếu mặc kệ đồ ăn trong chảo nóng đến phỏng lưởi, không khách khí dùng tay ăn thử.

Hà Song Diệp vẫn không phản ứng kịp. Đây là chuyện gì, cô xác định mình đã xuyên qua rồi, sao người trước mắt giống Dương Văn Tiếu giống nhau như đúc vậy, là người giống người sao?

Hà Song Diệp chậm rãi xoay người, liền thấy người kia đang không ngừng ăn nghêu trên chảo nóng. Ngay cả nết ăn cũng rất giống, chẳng lẽ cô vẫn còn chưa xuyên qua sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.