Ta Là Trù Thần Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Chương 96: Thời Khắc Săn Gϊếŧ




Vừa đắc ý phán xét xong, tên khờ này rõ ràng còn giơ bát lên rồi ra dáng, tôn kính nói với bốn phía không người:

"Nhị sư tỷ, bát canh này sư đệ kính tỷ, đa tạ ân chăm sóc của tỷ lúc nhỏ.

Ngũ sư muội, bát canh này sư huynh cũng kính muội, là muội dẫn sư huynh làm quen Trường Thanh sư đệ, thuộc về công đầu.

Cuối cùng là đại sư huynh, tuy huynh cứng nhắc nhưng sư đệ vẫn kính trọng huynh.

Chư vị sư huynh, sư tỷ, sư muội, ở đây chúc sư huynh đệ chúng ta tình nghĩa trường tồn, ta cạn."

Nói rồi, Từ Kiệt nâng bát ra sức uống, có điều đúng lúc này, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng nói ung dung:

"Quả nhiên, ngươi trốn ở đây uống canh."

"Phụt..."

Canh vừa uống vào miệng nháy mắt bị phun hết ra, hắn nhớ mình đã bố trí trận pháp rồi, sao có người có thể vào được?

Từ Kiệt đã chuẩn bị xong xuôi hết chỉ để uống ngụm canh này, hắn bày tận ba trận pháp trong sân ngoài sân để phòng ngừa có người quấy rầy.

Nhưng bây giờ có người thần không biết quỷ không hay tiến đến, quay đầu nhìn lại, rõ ràng là đại sư huynh Triệu Chính Bình.

"Đại... Đại sư huynh, huynh vào bằng cách nào thế?"

Không có lý nào, cho dù tu vi đại sư huynh cao hơn hắn thì cũng không có khả năng huynh ấy lặng lẽ công phá ba trận pháp mà hắn không hề có chút phát giác được.

Triệu Chính Bình nghe vậy thì nhếch miệng.

"Đệ quên những trận pháp này đều do ta dạy đệ à?"

Mẹ nó, sao hắn quên mất việc này vậy nhỉ, khó trách đại sư huynh quen thuộc trận pháp này hơn hắn, người ta quá biết cách phá trận ra sao.

Hắn sững sờ nhìn Triệu Chính Bình, hai sư huynh đệ bốn mắt nhìn nhau, một lúc sau Từ Kiệt mới ủ rũ cúi đầu nói ra:

"Đại sư huynh đã tới, vậy ngồi cùng một chỗ đi."

"Sẽ không quấy rầy chứ? Ta thấy đệ rất hào hứng."

"Không có, có sư huynh đệ thì mới náo nhiệt."

"Vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh."

"Đại sư huynh, mời."

Trên đời này có một số việc, một người gọi là hưởng thụ, hai người thì biến thành tra tấn, tỷ như uống canh.

Sau khi thêm Triệu Chính Bình vào, không khí trong phòng lập tức xảy ra thay đổi 180°.

"Má ơi, đại sư huynh chừa chút cho đệ với."

"Ta mới húp có một ngụm."

"Mẹ nó miệng huynh kiểu gì thế? Miệng lớn khe sâu a? Huynh là Thôn Thiên Thú hả?"

"Đại sư huynh, sau cùng chỉ còn lại hai cục xương, tuy nhiên chúng ta là sư huynh đệ, thật sự có vài chuyện vẫn phải nói rõ ràng, huynh đệ ruột còn tính sổ sách rõ ràng nữa đó. Canh này là đệ mang về, cho nên theo lý thì cục xương lớn nên thuộc về đệ, nhưng sư đệ ta nhớ tình nghĩa đồng môn nên có thể cho huynh cục nhỏ."

"Nếu đệ nói thế thì năm đó khi đệ mới vào tông môn có đi Viên Sơn lịch luyện một mình, hình như cuối cùng là ta cứu đệ nhỉ, lúc ấy đệ có nói sau này ta có việc cầu, đệ sẽ không chối từ."

"Đệ... Đệ có nói thế thật... Nhưng mà..."

"Thừa nhận là được rồi, giờ là lúc nên báo ân, đến đây, Tam sư đệ, thả cục xương lớn kia vào bát sư huynh nào."

Chỉ có một nồi canh nhưng lại có hai người, không thể tránh việc cạnh tranh.

Khi hai sư huynh đệ cạnh tranh, ngoài trận pháp vốn bình tĩnh như trên mặt biển, giờ phút này đã có mấy vạn Thủy tộc tuổi trẻ hội tụ, lít nha lít nhít.

Đám Thủy tộc này không phải tất cả đều là Giao Long, mà phần đa là Giáp Quy nhất tộc, Cự Giải nhất tộc, Linh Hà nhất tộc.

Bọn chúng đều phụ thuộc tộc Giao Long, đời đời hiệu trung với tộc Giao Long.

Một thanh niên tuấn tú cầm đầu, ánh mắt sáng rực nhìn cửa vào trận pháp, người này cũng chính là Tam thái tử của tộcGiao Long - Giao Mân.

"Điện hạ, cũng đã tới lúc rồi."

Lúc này có Yêu tộc bên cạnh mở miệng nói, tộc trưởng có ý tối nay nhất định phải lấy được doanh trại gần biển để phòng có biến xảy ra, càng không thể cho đệ tử Thần Kiếm Phong có bất kỳ cơ hội nghỉ ngơi nào.

Nghe vậy, Giao Mân mỉm cười, tự tin nói:

"Yên tâm, lần này Đông Hải Thủy tộc ta có tổng cộng năm vạn người, nhân số gấp mấy lần đệ tử Thần Kiếm Phong, vả lại bọn họ đều có thương tích trong người, lật tay là có thể trấn áp."

Dù nhìn theo phương diện nào thì trận chiến này đều sẽ tất thắng, khó trách Giao Mân tự tin như vậy.

Hắn đã sớm hiểu rõ trong lòng, nhưng có một việc hết lần này tới lần khác chưa từng nghĩ tới ấy là tình huống của đối thủ, nói cách khác là sự thay đổi của Thần Kiếm Phong.

Trước đó Giao Mân từng quen Thần Kiếm Phong, cũng từng đấu với đám đệ tử thân truyền như Triệu Chính Bình, Liễu Sương, Từ Kiệt, Lục Du Du.

Tự cho là hiểu rất rõ về Thần Kiếm Phong.

Nhưng hắn thật sự không biết có thứ được gọi là trước khác nay khác, bây giờ Thần Kiếm Phong đã sớm hơn xưa nhiều.

Giao Mân vẫn chưa biết lần đi này rốt cuộc hắn phải đối mặt một đám lão... Không đúng, kẻ địch.

Nụ cười trên mặt hắn tự tin hơn, Giao Mân đưa tay chậm rãi nói:

"Chúng yêu nghe lệnh, tiến vào trận pháp không cần dừng lại, gϊếŧ thẳng vào doanh trại, bản Thái Tử muốn một trận thắng ngay, Thủy tộc quật khởi ngay tại hôm nay, gϊếŧ."

Theo Giao Mân đột nhiên phất tay, mấy vạn Thủy tộc sau lưng kêu to vọt vào trong trận pháp.

Đại trận có công năng chuyên phân biệt yêu thú, một khi có yêu thú tiến vào trong thì trận pháp sẽ phát hiện trước, cho nên Giao Mân mới để chúng yêu trực tiếp tiến thẳng vào doanh trại, không cho đệ tử Thần Kiếm Phong phong chút thời gian chuẩn bị nào.

"Thủy tộc quật khởi ngay tại hôm nay, gϊếŧ."

"Thủy tộc quật khởi ngay tại hôm nay, gϊếŧ."

"Tất thắng, Tam thái tử tất thắng."

"Tam thái tử tất thắng..."

Khí thế như biển, dáng vẻ nghiêm túc như ăn chắc chúng đệ tử Thần Kiếm Phong.

Mà trong doanh trại, đông đảo đệ tử vốn đang tu luyện đã nhanh chóng phát hiện vị trí trung tâm trận bia phát ra ánh sáng màu đỏ, đây là tín hiệu trận pháp nhắc nhở có yêu thú tiến vào.

Chúng đệ tử vốn đang tại tu luyện nháy mắt chạy về hướng tường thành.

"Sư huynh, tay huynh gãy rồi còn muốn cầm kiếm nữa hả?"

"Hừ, tu sĩ chúng ta há có thể vì vết thương nhỏ mà bỏ phế tu luyện."

"Nói đúng lắm, hôm nay không nỗ lực, ngày mai đói bụng."

"Mẹ nó còn đói gì chứ, trận bia sáng lên rồi kìa."

"Mẹ kiếp."

Không bao lâu sau, đệ tử có thể hành động lũ lượt đi vào trên tường thành, bao gồm cả Triệu Chính Bình và Từ Kiệt đang uống canh.

Yêu tộc tiến vào trận pháp không phải chuyện đùa, thịt trong miệng còn chưa nuốt xuống, Triệu Chính Bình và Từ Kiệt đã chạy tới.

"Tình hình thế nào rồi?"

Vừa mở miệng hỏi một câu, Liễu Sương trực tiếp tiến đến trước mặt Triệu Chính Bình, lúc ấy Triệu Chính Bình mới phản ứng được, mẹ nó, thịt vẫn chưa nuốt xuống, bị phát hiện rồi.

Đối diện với ánh mắt u oán của Liễu Sương, Triệu Chính Bình nhìn qua phía trước, chỉ thấy một đám yêu thú Thủy tộc đông đen đang nhanh chóng vọt tới doanh trại.

Chuyện xảy ra đột ngột mà lần này Thủy tộc hành động cực kì cổ quái, thấy cảnh này, sắc mặt của không ít đệ tử đều trầm xuống.

"Đám Thủy tộc này muốn tấn công doanh trại à?"

"Đúng là biết chọn thời điểm."

Vừa mới trải qua một trận đại chiến, lúc này hiển nhiên là thời điểm chúng đệ tử Thần Kiếm Phong phong suy yếu nhất.

Mà nói thì nói thế nhưng trong mắt họ không có quá nhiều lo lắng, giống như cũng không quá sợ đám Thủy tộc.

Còn Diệp Trường Thanh vừa đạp lên tường thành, nhìn đông đảo Thủy tộc đánh tới từ xa, trước mắt hắn xuất hiện từng từng thông báo.

[ Tam Văn Ngư nhất tộc chất thịt ngon. ]

[ Linh Hà nhất tộc vị ngon. ]

[ Giao Long nhất tộc dinh dưỡng phong phú. ]

Từng dòng thông báo hiện lên trước mắt, Diệp Trường Thanh không tự chủ nói câu:

"Trời má, đây đều là nguyên liệu nấu ăn tốt nhất đó."

Lời này vừa nói ra, chúng đệ tử ào ào quay đầu, nhìn qua Diệp Trường Thanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.