Ta Là Trù Thần Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Chương 94: Thần Kiếm Phong Thân Như Thủ Túc




Rời đi từ doanh trại gần biển, tất cả Yêu Vương đều nhìn thấy thi thể yêu thú tràn ngập trong nhẫn không gian, sắc mặt người nào người nấy cũng cực kỳ âm trầm.

Đặc biệt là Huyết Hổ Yêu Vương, vẻ mặt hoàn toàn không hài lòng với tên Yêu Vương đã đồng ý với Tề Hùng trước đây.

"Tại sao ngươi lại đồng ý, rõ ràng ta không làm điều đó, ngươi biết mà, ta rõ ràng không hề làm điều đó."

Đối mặt sự chất vấn của Huyết Hổ Yêu Vương, Yêu Vương này cũng tức giận nói.

"Vậy ngươi nói phải làm thế nào? khai chiến cùng nhân tộc sao?"

Những lời này vừa nói ra, khí thế của Huyết hổ Yêu Vương lập tức yếu đi, nhưng hắn vẫn không cam lòng nói.

"Ta thật sự oan ức mà."

"Hừ, xem tài mọn của ngươi chỉ có đến thế, nhất thời oan ức có đáng gì? người nào cười đến phút cuối cùng mới là người chiến thắng thật sự.

Ngươi có biết tại sao Nhân tộc luôn muốn áp đảo yêu tộc chúng ta ở Đông Châu không?"

"Bởi vì Đông Hải thủy tộc."

"Đúng vậy, nếu không phải tộc trưởng của Đạo Nhất tông đã tiêu tốn vô số bảo vật ma thuật để vẽ đại trận ở Biển Đông ngăn chặn Đông Hải thủy tộc ở bên ngoài Đông Châu, thực lực yêu tộc ta chắc chắn mạnh hơn nhân tộc, hà tất phải giả nhân giả nghĩa với bọn nhân tộc?

Bây giờ rốt cục chúng ta đã tìm được cơ hội, tộc Giao Long đã tìm được bảo vật phá giải pháp trận, chỉ cần đợi trận pháp bị phá vỡ, vô số thủy tộc có thể tiến vào Đông Châu không chút trở ngại nào.

Các têu tộc Đông Châu chúng ta chỉ đang chờ cơ hội một phen đánh tan Nhân tộc.

Trước mắt cái chúng ta đang cần chính là thời gian. Chẳng lẽ ngươi muốn vì thành bại nhất thời cùng ân oán cá nhân mà phá hỏng sự chuẩn bị trong nhiều năm sao?"

Nghe vậy, Huyết Hổ Yêu Vương không nói nữa, hắn đương nhiên hiểu đạo lý này.

"Mọi thứ trước mắt đều tập trung vào việc Đông Hải tiến vào, tuyệt đối không được để nhân tộc phát giác được bất cứ điều gì.

Mà lần này cũng là một cơ hội tốt."

Nói đến đây, tên Yêu Vương lộ ra một tia cười lạnh, nghe vậy, Huyết Hổ nhìn với vẻ mặt khó hiểu.

"Sau trận chiến này, tất cả đệ tử của Thần Kiếm phong đều bị trọng thương, có lẽ những nhân tộc kia sẽ cho rằng không có chuyện gì, nhưng chúng ta có thể lợi dụng cơ hội này.

Để cho thủy tộc Đông Hải tấn công bất ngờ, đánh sập toàn bộ doanh trại gần biển trước khi phá vỡ trận pháp. Chỉ cần bọn họ khống chế được doanh trại gần biển, thì mọi chuyện chắc chắn không có chút sơ hở nào."

Nghe vậy, tất cả các Yêu Vương đều sáng mắt lên, đồng loạt lên tiếng khen ngợi.

"Ý kiến

hay, ý kiến

hay."

"Trí Hổ Yêu Vương không hổ là đầu não của yêu tộc ta, ha ha, được, được."

"Bằng cách này, đại cục đã có thể xác định."

Thấy tất cả Yêu Vương đều tán thành, Trí Hổ Ma Vương cũng lộ ra nụ cười tự tin.

Không biết những yêu thú này làm cái gì, sau khi đến doanh trại gần biển, quả thật không đánh lại đượ Đạo Nhất tông.

Nói thẳng ra, doanh trại gần biển là một thành trì nhỏ, có điều tường thành rất cao, và được dựng rất nhiều trận pháp phòng thủ.

"Mỗi người tự chọn phòng theo cấp độ của mình."

Theo mệnh lệnh của Triệu Chính Bình, rất nhiều đệ tử bắt đầu chọn phòng.

Đệ tử tạp dịch hai người một phòng, đệ tử ngoại môn một người một phòng, đệ tử nội môn cũng một người một phòng, nhưng diện tích lớn hơn một chút.

Còn các đệ tử thân truyền, thì mỗi người có một tiểu viện nhỏ.

Diệp Trường Thanh là một đệ tử tạp dịch, nhưng hắn lại được phân cho một biệt viện lớn nhất, nơi đó lẽ ra là nơi ở của Triệu Chính Bình.

Nhưng không ai phản đối, Triệu Chính Bình cũng đồng ý, cuối cùng Diệp Trường Thanh dứt khoát quyết định dùng nơi này làm phòng bếp.

Thế là biệt viện được chia thành tiền viện và hậu viện

Diệp Trường Thanh ngủ ở hậu viện, tiền viện biến thành phòng bếp cũng không thành vấn đề, đỡ phải chạy ra chạy vào phiền phức.

Sau khi ổn định chỗ ở, hiệu quả của canh Cao Xương dần dần biến mất, rất nhiều đệ tử đều bị thương nặng, thậm chí có người còn không thể xuống giường, chỉ có thể dùng đan dược trị thương để từ từ khôi phục lại.

Thấy các đệ tử đều bị thương cần được chữa trị, Diệp Trường Thanh có lòng tốt nói.

"Ta thấy chư vị sư huynh đều là bị thương nặng, hay là mấy ngày nữa hẳn ăn cơm? Dù sao mọi người đều đã ích cốc đúng không? Vậy thì có thể tranh thủ thời gian trị thương."

Ngay khi hắn nói xong, đột nhiên, vô số lời oán hận đều đổ lên đầu Diệp Trường Thanh.

Triệu Chính Bình, Lưu Sương, Từ Kiệt, Lục Du Du, Vương Dao và tất cả các đệ tử khác đều nhìn hắn ta với vẻ oán hận.

"Ta đây..."

"Trường Thanh sư đệ, sư huynh phải phê bình ngươi rồi, ngươi đang xem thường ai thế? Chỉ là bị thương ngoài da, sao có thể ảnh hưởng sư huynh ăn cơm?"

"Đúng vậy, chỉ là một trận chiến nhỏ thôi, nhớ tới năm đó lúc sư huynh vừa mới gia nhập Đạo Nhất Tông, lúc đó đánh từ Hổ Lĩnh Nam cho đến Viên Sơn Bắc, mắt còn không chớp mắt lấy một lần."

Tất cả đệ tử lần lượt đều lên tiếng, vừa nhìn thoáng qua trạng thái của bọn họ, khóe miệng Diệp Trường Thanh giật giật, chẳng lẽ thật sự chỉ là vết thương ngoài da thôi sao?

Sư huynh kia đã bị chém tới động mạch chính, băng gạc của hắn vẫn còn đang rỉ ra máu.

Còn vị sư huynh nọ ngay cả chớp mắt cũng không chớp, con mắt này tựa hồ đều đã mù thì phải.

Nhưng những vết thương này dù sao cũng có thể chữa khỏi, đối với người tu tiên mà nói, những vết thương nhỏ như vậy thật sự không tnhs là gì, mù lòa cũng có thể sáng mắt lại.

Nhưng nghỉ ngơi thì vẫn cần phải nghỉ ngơi.

Chỉ là thấy mọi người đều cương quyết yêu cầu Diệp Trường Thanh nấu cơm, tất cả đều nói chỉ bị thương ngoài da, cuối cùng không còn cách nào, Diệp Trường Thanh đành phải gật đầu đồng ý.

Thu dọn xoong nồi xong, về phần nguyên liệu, lúc Diệp Trường Thanh rời khỏi tông môn cũng mang theo không ít.

Thậm chí nếu không đủ cũng có thể ra ngoài mua sắm thêm.

Lại hầm một nồi canh Cao Xương, chủ yếu để giúp vết thương của các sư huynh sư tủ bớt đau, ngoài ra còn có món cải thảo hầm giấm.

Đến giờ cơm, đây có lẽ là bữa cơm ít người nhất trong lịch sử Thần Kiếm Phong, các đệ tử đều vô cùng hòa nhã, không hề xảy ra những trận đại chiến, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng chào hỏi thân thiện.

"Ngươi đi mà không nhìn đường à, giẫm lên chân của ta rồi."

"Thực xin lỗi sư huynh, mắt ta bị mù không nhìn thấy."

"Không nhìn thấy còn ở đây ăn cơm, trở về nằm đi."

"Chết tiệt, đừng chen nữa, vừa nãy mới ngừng chảy máu, giờ lại nứt toát ra chảy máu tiếp nữa rồi."

"Hắc hắc, nếu bây giờ ta thi triển Triền Thủ, chẳng phải ta sẽ hạng nhất trong nháy mắt sao?"

Còn có đệ tử muốn giở trò bẩn thỉu, nhưng vừa mới động, liền truyền đến tiếng kêu như heo bị chọc tiết, thu hút ánh mắt khinh thường của mọi người xung quanh.

"Ta thấy đầu óc của ngươi cũng bị thương rồi, nhìn cho kỹ đi, tay của ngươi đã đứt, còn muốn Triển Thủ cái mẹ gì."

Trong không khí nhẹ nhàng ấm áp, tất cả đệ tử đều dùng bữa xong, khi ra về, có rất nhiều đệ tử mang theo những khúc xương đã bị gặm nát, không còn một chút thịt nào, còn nói một cách hoa mỹ rằng lấy giùm những huynh đệ bị thương nặng không thể rời khỏi giường.

Cảnh này quả thật khiến người ta phát khóc, phải không?

Đệ tử Thần Kiếm Phong lại nguyện ý chia sẻ đồ ăn với người khác ư, đó chính là khúc xương lớn, tuy đã bị gặm đi gặm lại bảy tám mươi lần, nước cốt trong xương cũng đã hút cạn, nhưng bọn họ cũng không quên huynh đệ của mình, vẫn muốn đem về cho họ.

Lúc này, đệ tử Thần Kiếm Phong mới hiểu thế nào là thân như chân tay, đối đãi chân thành với nhau.

Ngươi bị thương nặng nằm liệt giường, không sao, sư huynh sẽ mang đồ ăn về cho ngươi, ta ăn thịt ngươi gặm xương, ta có thịt để ăn thì ngươi nhất định có xương để gặm.

Chỉ có Diệp Trường Thanh là đang bưng một cốc trà lớn, nhìn một màn này, mi mắt giật giật.

Không phải chứ, xương này vẫn còn mùi vị gì sao? Mẹ nó vừa rồi đều đã bị các ngươi hút sạch, còn không biết xấu hổ mà đem về?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.