Ta Là Trù Thần Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Chương 88: Mọi Chuyện Lại Phát Triển Không Đúng




Cuối cùng hắn cũng uống được canh như ý nguyện, tại cửa trận pháp, Thanh Thạch lắc đầu hưởng thụ nói.

"Không tồi, không tồi, canh này chỉ tồn tại trên trời, nhân gian làm gì có món này."

"Thanh Thạch, ngươi có xong chưa hả?"

Tiếng hét của Hồng Tôn vang vọng trên bầu trời, nhưng Thanh Thạch dường như hoàn toàn không nghe thấy, hắn ta nhắm mắt lại tận hưởng đến tột cùng.

Không lâu sau, tiếng hét giận dữ của Hồng Tôn lại vang lên.

"Rốt cuộc ngươi có xong chưa?"

"Thật sự là một chén canh chứa đủ loại mùi vị trên đời, càng uống càng không nhịn được."

"Nhanh lên, ta sắp chịu không nổi nữa."

"Chà chà, mỗi chén canh đều có hương vị đặc trưng riêng, nhìn thì giống nhau nhưng thực ra rất khác nhau."

"Đừng giả vờ gải vịt nữa, mau cút lại đây cho ta, đến lượt ta đi uống."

Nghe thấy tiếng hét liên tục từ trên trời, các đệ tử đứng bên cạnh không khỏi nhắc nhở Thanh Thạch.

"Đại trưởng lão, vị Phong Chủ kia đang gọi ngươi."

Nghe vậy, Thanh Thạch thậm chí không thèm nhìn mà trả lời trực tiếp.

"Không, ngươi nghe lầm rồi, hắn đang mắng Huyết Hổ Ma Vương, chúng ta đừng quấy rầy hắn."

Nghe vậy, tất cả đệ tử đều mở to mắt.

Vốn nghĩ rằng vì miếng ăn, bọn họ đã sử dụng phương pháp đủ bẩn rồi, nhưng bây giờ so với Đại Trưởng Lão, đúng là thầy đồng tay mơ gặp đại phù thủy.

Những mánh khóe nhỏ đó của họ cơ bản đều không coi là gì a.

Các ngươi nhìn xem, huynh đệ của mình thì đang lấy một địch hai, một mình đối chọi với hai Yêu Vương, vậy mà hắn còn có thể bình tĩnh ở đây uống canh như thế, còn nhắm mắt lắc đầu, thỉnh thoảng bình luận một chút, thật sự là quá lợi hại.

"Ai, xem ra đại bá của ta không có lừa gạt ta."

Một đệ tử thở dài, nghe vậy, đệ tử bên cạnh nghi hoặc nói.

"Không lừa gạt ngươi cái gì thế?"

"Trước kia đại bá của ta từng nói gia gia ta, già mà không chết biến thành tặc, ngươi nhìn Đại Trưởng Lão đi, hắn ta có thể sống nhiều năm như vậy, thật sự không phải là người mà đám thanh niên như chúng ta có thể so sánh được."

Nghe vậy, tất cả đệ tử đều nhếch môi, thậm chí có người vỗ vỗ bả vai hắn nói.

"Đại bá của ngươi chắc rất hiếu thảo."

"Làm sao ngươi biết?"

"Ta đoán."

Trước sau vẫn không thấy có phản ứng, Hồng Tôn trên bầu trời vô cùng lo lắng, hắn dùng một kiếm đẩy lui Huyết Hổ Ma Vương, quay đầu nhìn về phía lối vào của trận pháp, hai mắt cơ hồ muốn nứt ra.

Ta ở đây chiến đấu đến sống đến chết, tên khốn kiếp Thanh Thạch kia, không biết hắn ta lấy ở đâu ra cái ghế, hắn đã ngồi chễm chệ trên ghế, nhìn bộng dáng giống như một lão gia địa chủ, trên tay hắn ta cầm một chén canh, ngồi uống rất vui vẻ.

"A"

"Hồng Tôn, hôm nay nếu ta không gϊếŧ ngươi, ta không tên là Huyết Hổ."

Huyết Hổ Ma Vương không phát giác được sự bất thường của Hồng Tôn, hắn lại xông đến gϊếŧ, nhưng lại bị đánh bay chỉ bằng một nhát kiếm.

"Này lão già đạo tặc râu xám, hãy bỏ chén canh đó xuống."

Nghe tiếng gầm rú với đôi mắt đỏ ngầu, Thanh Thạch cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn Hồng Tôn, hắn ta nở một nụ cười.

"Ngươi vội cái gì, thì ta đã đến rồi này, vừa nãy canh hơi nóng, ta hạ nhiệt một tí."

"Cút."

Đáp lại Thanh Thạch là một tiếng hét giận dữ.

"Khoan hãy lo húp canh, giải quyết xong rồi chậm rãi uống."

Sau khi Thanh Thạch ra tay, Huyết Hổ Ma Vương và Kim Ưng Ma Vương lập tức rơi vào thế hạ phong, bọn họ không phải là đối thủ của hai người Hồng Tôn.

Sau khi Diệp Trường Thanh ra tay, tình hình trên chiến trường dần bắt đầu có lợi cho phe của Đạo Nhất tông.

Không còn cách nào khác, những đệ tử này càng ngày càng mạnh, đám yêu thú căn bản đánh không lại họ.

Mặc dù thỉnh thoảng vẫn có yêu thú kéo đến, nhưng tốc độ đội viện trợ kéo đến vẫn chậm hơn tốc độ bị gϊếŧ chết.

Cho nên, số lượng yêu thú càng ngày càng ít đi, cho đến lúc này, phe của Đạo Nhất tông đang chiếm thế thượng phong.

Áp lực đã giảm đi rất nhiều, giờ phút này các đệ tử của Đạo Nhất tông hừng hực sát khí điên cuồng.

Hình ảnh các đệ tử của Đạo Nhất tông cầm trường kiếm thu hoạch mạng sống của yêu thú có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi.

Một đệ tử của Thần Kiếm Phong định gϊếŧ con yêu thú trước mặt chỉ bằng một kiếm, nhưng đột nhiên bị Từ Kiệt ngăn lại, hắn bối rối hỏi.

"Tam sư huynh, tại sao ngươi?"

"Chờ một chút, đừng gϊếŧ nữa."

"Tại sao?"

Trên chiến trường này, ta đang đối mặt với yêu thú, ngươi bảo ta đừng gϊếŧ chúng ư? Nghĩa là sao? Chẳng lẽ chúng ta phải để cho bọn chúng nghỉ ngơi, sau đó đánh một trận công bằng, để tránh cho người khác nói Đạo Nhất tông chúng ta thừa nước đυ.c thả câu ư?

Hắn ngây người nhìn Từ Kiệt, đổi lại, ánh mắt Từ Kiệt tỏa ra ánh hào quang trí tuệ.

"Ngươi nhìn xem bây giờ còn lại bao nhiêu yêu thú?"

Nghe đến đây, mặc dù không hiểu là ý gì, nhưng tên đệ tử vẫn nhìn quanh.

"Cũng không nhiều lắm, cùng lắm là trong một khắc đồng hồ là có thể giải quyết hết."

"Đúng vậy, trận chiến này sắp kết thúc rồi. Một khi trận chiến kết thúc, chúng ta sẽ không thể uống canh."

"Mẹ kiếp"

Lời này vừa nói ra, đệ tử kia trợn to hai mắt, tựa hồ phát hiện cái gì khác thường.

Đúng vậy, sau khi trận chiến kết thúc, họ sẽ không thể uống canh nữa.

Trong lúc nhất thời, tên đệ tử nhìn Từ Kiệt đầy sợ hãi, may mắn Tam sư huynh kịp thời ngăn cản, nếu không suýt chút nữa phạm phải sai lầm lớn.

Nhìn thấy biểu hiện của sư đệ đã thay đổi, Từ Kiệt hài lòng gật đầu, một đứa trẻ ngoan có thể dạy được.

"Vậy Tam sư huynh, chúng ta nên làm thế nào bây giờ?"

Nghe nói đến trọng điểm, khuôn mặt của Từ Kiệt trở nên nghiêm túc.

"Chỉ có một cách, đó là không để trận chiến kết thúc."

"Không để trận chiến kết thúc?"

Lại nhìn xung quanh, chuyện này hình như cũng không dễ xử lý, rõ ràng yêu thú không còn năng lực phản kháng, hiện tại chỉ cần thu hoạch đợt cuối cùng, cuộc chiến liền có thể kết thúc.

"Ngu xuẩn, ngươi có hiểu đám đông làm chủ là sao không?"

"A, đám đông làm chủ?"

Hắn sửng sốt một chút, ngay sau đó dường như hắn đã tỉnh lại, hai mắt sáng lên, lập tức gật đầu nói.

"Tam sư huynh đúng là thiên tài, sư đệ hiểu rồi."

"Vậy tốt rồi."

Sau đó Từ Kiệt vội vàng chạy tới những nơi khác, nhìn tam sư huynh rời đi, tên đệ tử quay đầu nhìn yêu thú hấp hối trước mắt, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia thần sắc từ bi.

"Yêu huynh, ngươi không thể chết được."

Tiếp theo, càng ngày có càng nhiều đệ tử bắt đầu qua lại trên chiến trường.

Những yêu thú lẽ ra đã bị gϊếŧ chết bằng một kiếm, cuối cùng tất cả đều sống sót.

"Sư muội, lưu lại yêu thú dưới kiếm."

"Sư huynh, ý ngươi?"

"Không gϊếŧ được, gϊếŧ nó rồi làm sao có thể uống canh?

Không thể kết thúc trận chiến nhanh như vậy, giữ mạng bọn chúng mới có tác dụng lớn.

Ngươi có muốn uống canh không?"

"Muốn."

"Muốn thì không được gϊếŧ."

"?"

"Ngươi đầu heo à, nghĩ xem tại sao Trường Thanh sư đệ lại nấu canh?"

"Vì cuộc chiến?"

"Đúng vậy, cho nên chúng ta không thể để cuộc chiến kết thúc nhanh như vậy, nếu không làm sao có thể uống canh."

"Hiểu rồi, cám ơn sư huynh.

Cũng may sư huynh kịp thời nhắc nhở, nếu không sư muội đã phạm phải sai lầm lớn."

Các đệ tử truyền tai cho nhau, chẳng mấy chốc, chiều gió trên chiến trường đã thay đổi hoàn toàn.

Tất cả đệ tử đều nhìn yêu thú sắp chết, sát ý trong mắt lập tức giảm đi rất nhiều, thay vào đó là thái độ ân cần, quan tâm thậm chí là lo lắng.

Đây đâu phải là yêu thú gì, chúng nó giống như phiếu ăn cơm vậy, có chúng nó thì bọn đệ tử mới có thể tiếp tục uống canh.

"Yêu huynh, ngươi phải đứng lên, ngươi không thể chết như vậy được."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.