Ta Là Trù Thần Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Chương 82: Gϊếŧ, Gϊếŧ Đến Điên Rồi




Huyết Hổ Yêu Vương cùng Kim Điêu Yêu Vương thật ra cũng không muốn trực tiếp khai chiến với Đạo Nhất tông.

Trước mắt chính là thời điểm mấu chốt của kế hoạch, nếu như lúc này bộc phát một cuộc đại chiến với Đạo Nhất tông, hiển nhiên là không sáng suốt, thậm chí có thể làm cho kế hoạch thất bại trong gang tấc.

Lúc trước nói những lời ác độc kia, thứ nhất là bởi vì nhìn thấy Hắc Hổ bị đánh thành dạng kia nên tức giận.

Thứ hai cũng bởi vì vấn đề mặt mũi, dù sao cả đám ở đây đều mang thân phận Yêu Vương mà.

Nhưng ai ngờ người của Thần Kiếm Phong lại quyết liệt như vậy, cái gì cũng không nói, vừa lao ra đã trở thành một trận chém gϊếŧ đẫm máu, hiện tại muốn thu tay cũng khó khăn, chủ yếu là mở miệng thế nào đây.

Hết lần này tới lần khác, trong hỗn chiến, không biết là tên vương bát đản nào xem náo nhiệt ngại chuyện chưa đủ lớn hô một câu.

"Sư phụ, còn sững sờ làm gì, đánh chúng nó."

Nhưng Hồng Tôn nghe được lời này lại cười gật đầu nói.

"Được, vi sư đánh hắn."

Nói xong, Hồng Tôn cùng Thanh Thạch dạo bước trên không, mỗi một bước hạ xuống, khí tức trên người lại tăng lên một phần.

Thấy hai người Hồng Tôn, Thanh Thạch đang đến gần, Huyết Hổ Yêu Vương cùng Kim Điêu Yêu Vương đều tê dại.

Cái mẹ gì vậy, thầy trò hai người các ngươi kẻ hát người bè, tự quyết định xong rồi?

"Hồng Tôn, ngươi suy nghĩ rõ ràng, Đạo Nhất tông cùng Hổ Lĩnh ta..."

Không muốn thật sự ra tay, nhưng ngại mặt mũi không muốn cúi đầu, Huyết Hổ Yêu Vương chỉ có thể nói đến đại cục.

Nhưng Hồng Tôn là loại người lấy đại cục làm trọng sao?

Đổi lại là cường giả khác của Đạo Nhất tông, có lẽ còn băn khoăn những thứ này, nhưng Hồng Tôn là ai, là một lão già nát rượu, từ khi còn trẻ đến bây giờ, chưa bao giờ là người biết lấy đại cục làm trọng.

Cho nên, những lời này của Huyết Hổ Yêu Vương, đối với Hồng Tôn mà nói là hoàn toàn vô dụng.

"Còn lảm nhảm cái mẹ gì nữa, nghênh chiến."

Căn bản không nghe, lập tức chém ra một kiếm, giao chiến cùng với Huyết Hổ Yêu Vương, đồng thời, Thanh Thạch cũng không cam lòng tụt lại phía sau, đánh một chưởng về phía Kim Điêu Yêu Vương.

Đại chiến giữa Yêu Vương cùng Thánh giả nhân tộc lại lần nữa bộc phát.

Chỉ là thực lực của Huyết Hổ Yêu Vương cùng Kim Điêu Yêu Vương, rõ ràng là trên cơ so với Hắc Hổ Yêu Vương, đều đạt tới Yêu Vương viên mãn.

Về mặt cảnh giới mà nói đã ngang hàng cùng Hồng Tôn, Thanh Thạch.

Nhìn sư phụ rốt cuộc cũng ra tay, Từ Kiệt cười ha ha.

"Sư phụ nếu còn chịu để ý tới lời ta nói, vậy chứng minh còn có thể cứu vớt một tay."

Đây quả thật là một tên tràn đầy tâm cơ, câu nói vừa rồi, chính là vì thăm dò Hồng Tôn có thật sự giận mình hay không.

Nếu giận thật, vậy sư phụ khẳng định sẽ không để ý tới mình, nhưng Hồng Tôn thay đổi thái độ, còn cười với mình, lúc này trong lòng Từ Kiệt mới thở phào nhẹ nhõm.

Vừa nghĩ, vừa vung kiếm chém chết một con yêu thú, đột nhiên dưới chân trơn trượt, thân thể có chút lảo đảo, suýt chút nữa không thể đứng vững.

"Cái gì ngáng chân vậy?"

Cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một sinh vật hình người nằm ở đó, toàn thân trên dưới đều là dấu giày, hiển nhiên là bị vô số người giẫm qua.

Hoàn toàn không nhận ra là ai, điều duy nhất có thể chắc chắn đây là một con yêu thú, bởi vì trên người có lông.

Nếu là yêu thú, "bốp" một tiếng, trực tiếp đạp nó bay ra ngoài.

"Cút sang một bên, ngáng đường quá."

Từ Kiệt không nhận ra đối phương, nhưng Huyết Hổ trên bầu trời nhìn thấy một màn này, khóe mắt sắp nứt ra.

Đặc biệt là Hắc Hổ Yêu Vương đang hôn mê.

Từ lúc bắt đầu cuộc chiến, hắn đã nhìn thấy Hắc Hổ Yêu Vương bị đệ tử Thần Kiếm Phong giẫm tới giẫm lui, dù sao trong cuộc hỗn chiến, ai còn có thời gian chú ý thứ mình đang giẫm dưới chân là cái gì chứ.

Có lòng muốn đi cứu, nhưng lại không có cơ hội.

Lúc này nhìn thấy Từ Kiệt một cước đá bay Hắc Hổ Yêu Vương, sau đó lại bị một đệ tử Thần Kiếm Phong khác hung hăng giẫm một chân lên mặt, Huyết Hổ Yêu Vương tức đến mức mắt cũng đỏ lên.

Đó là huynh đệ của hắn, huynh đệ chí thân, vậy mà lại bị người của Thần Kiếm Phong chà đạp như thế.

Quả thực là không hề có chút tình người, rốt cuộc ai mới là súc sinh cơ chứ?

Toàn bộ bên ngoài doanh trại gần biển đều trở thành chiến trường, xét về số lượng, đệ tử Thần Kiếm Phong rõ ràng bị vây ở thế hạ phong.

Số yêu thú ít nhất gấp mười lần số đệ tử Thần Kiếm Phong, cơ hồ mỗi một đệ tử Thần Kiếm Phong đều gặp nguy cơ bị vây công.

Tuy nhiên, ít người hơn không có nghĩa sẽ thua, ngược lại, các đệ tử của Thần Kiếm Phong vẫn chiếm ưu thế, lấy một địch mười, hung mãnh vô cùng.

"Chậm, quá chậm."

Một đệ tử ngoại môn của Thần Kiếm Phong đang chiến đấu cùng với một con Báo Tử Tinh cấp bậc Huyền Yêu.

Đối mặt với công kích của đối phương, đệ tử ngoại môn này dễ dàng tránh thoát, giống như một chiến sĩ đang nhảy múa trên chiến trường.

Lập tức nắm lấy cơ hội chém một kiếm xuống, đánh chết con báo tử tinh này.

Không biết bắt đầu từ khi nào, thân pháp biến thành ưu thế của các đệ tử Thần Kiếm Phong.

Phối hợp với thân pháp đại thành của mỗi người, chiến đấu càng lúc càng thành thạo.

Tất nhiên, vẫn có trường hợp đặc biệt.

Cũng là đệ tử ngoại môn, đối mặt với ba con yêu thú vây công, tuy nói hắn đã trốn rất hoàn mỹ, nhưng công kích của con yêu thú cuối cùng, thật sự là không thể tránh được.

Đúng lúc này, một đệ tử ngoại môn khác không chút do dự tiến lên, giúp hắn ngăn cản một chiêu công kích này.

Sau đó hai người hợp lực chém gϊếŧ ba con yêu thú.

"Không sao chứ sư huynh?"

Nhìn sư huynh bị thương, sư đệ được cứu thân thiết nói, nghe vậy, sư huynh này lại không thèm để ý cười nói.

"Vết thương nhỏ, nếu sư đệ cảm thấy băn khoăn, không bằng đệ nhường vi huynh một bữa cơm để hồi báo?"

Sư đệ vốn còn tràn đầy cảm kích, nghe nói lời này sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, cũng không trả lời, trực tiếp xoay người rời đi.

Sau đó vị sư huynh này cũng rơi vào nguy hiểm, vào thời khắc mấu chốt, sư đệ này không biết từ địa phương nào đột nhiên xuất hiện,cũng ngăn cản công kích của yêu thú cho sư huynh.

Sau đó, sư đệ bình tĩnh mở miệng nói.

"Lần này hòa nhau, không ai thiếu nợ ai."

Muốn lão tử nhường cơm? Nằm mơ, ta vẫn luôn chú ý đến ngươi, ngươi giúp ta cản một kích, ta cũng giúp ngươi ngăn một chiêu, không nợ nần gì nhau.

Yêu thú không ngừng chết dưới kiếm của đệ tử Thần Kiếm Phong, theo thời gian trôi qua, chênh lệch về số lượng đôi bên đã bị thu hẹp lại rất nhanh.

Ngay cả số lượng cũng không chiếm ưu thế, các đệ tử Thần Kiếm Phong giống như hổ vào bầy dê, chém gϊếŧ đến điên rồi.

Máu chảy thành sông, thi thể chồng chất khắp nơi.

Mà đệ tử Thần Kiếm Phong, tuy nói cũng có bị thương, nhưng không có ai mất đi sức chiến đấu.

Cái này phải xét đến công lao của việc cướp cơm ngày thường.

Mỗi ngày ba đợt hỗn chiến, bề ngoài nhìn như hỗn loạn bừa bãi, nhưng trên thực tế, đấy chính là cơ hội rèn luyện thực chiến tốt nhất.

Hơn nữa không ngừng bị thương, cũng giúp cho đệ tử Thần Kiếm Phong tự mình mò mẫm tìm hiểu, làm thế nào khống chế thương thế, cùng với đúc kết ra kinh nghiệm bị thương ở nơi nào là nhẹ nhất.

Ví dụ như, đối mặt với công kích không có cách nào né tránh, những người khác có lẽ đơn giản lựa chọn cứng rắn chịu đựng.

Nhưng đệ tử Thần Kiếm Phong sẽ cân nhắc, nếu tránh không thoát một đao này, vậy chém vào chỗ nào thì sẽ bị thương nhẹ nhất, so sánh trước sau, trong cuộc chiến tất nhiên sẽ phát huy hiệu quả.

Thế cục bắt đầu chậm rãi bị đệ tử Thần Kiếm Phong khống chế, Lục Du Du, Liễu Sương, cùng với một đám đệ tử Ngọc Nữ Phong, lúc này cũng lao ra từ trong trận pháp.

Nghe nói đệ tử Thần Kiếm Phong cùng với yêu thú ở thung lũng Phi Ưng đang đánh nhau ngoài trận pháp, lúc này Liễu Sương cùng Lục Du Du cũng xách kiếm lao ra.

Nói đùa, Thần Kiếm Phong đánh nhau, làm sao có thể thiếu được các nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.