Ta Là Trù Thần Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Chương 79: Sư Phụ, Ta Không Nghe Thấy




Tinh Hạm bị ép đến cực hạn dường như phát ra tiếng kêu.

"Tam sư đệ, đệ tăng tốc nữa Tinh Hạm sẽ tan tành đấy."

"Đại sư huynh yên tâm, trong lòng ta biết rõ mà, chỉ còn ngàn dặm cuối cùng, chúng ta săp tới rồi."

"Vấn đề không phải là sắp tới hay không, mà là Tinh Hạm."

"Sư huynh yên tâm, chúng ta sắp tới rồi, huynh chịu đựng chút đi."

Hắn không hề có ý định giảm tốc độ, hắn vẫn tiếp tục tăng tốc không ngừng.

Còn doanh trại gần biển, bờ biển kéo dài vô tận được bao phủ bởi một trận pháp khổng lồ, hơn chục nữ đệ tử của Ngọc Nữ Phong bước ra khỏi trận pháp.

Sư tỷ cầm đầu hơi bực bội.

"Đại sư tỷ thật là, không phải sáng sớm hôm nay Thần Kiếm Phong mới xuất phát sao? Tại sao bây giờ bắt chúng ta ra ngoài chờ? Cho dù đi bằng Tinh Hạm, ít nhất thì ngày mai mới tới được."

"Ai biết đâu, có lẽ đại sư tỷ nhớ Triệu sư huynh."

"Cũng có thể lắm, dù sao bọn họ cũng đã không gặp một năm."

Những nữ đệ tử này đặc biệt tới đây để nghênh đón các đệ tử của Thần Kiếm Phong, nhưng tính thời gian thì hôm nay chắc chắn sẽ không tới được, cho nên bọn họ cũng không vội, thế là họ bắt đầu đùa giỡn.

Nhưng trong khi các cô gái đang đùa giỡn, đột nhiên ba chiếc Tinh Hạm từ trên trời lao xuống như sao băng.

"Ngươi xem đó có phải là Tinh Hạm của chúng ta không?"

"Có vẻ là vậy, nhưng làm thế nào mà nó đến nhanh như vậy?"

"Không đúng lắm."

Khởi hành vào buổi sáng, hiện tại mới chạng vạng đã tới rồi? Tốc độ này cũng có chút kinh người rồi.

Trước khi các nàng kịp định thần lại, ba chiếc Tinh Hạm đã trực tiếp hạ cánh xuống bên ngoài trận pháp một cách thô bạo, nói là hạ cánh nhưng nói đúng hơn là rơi xuống va chạm mạnh mới chính xác.

Tiếng nổ vang rền cùng khói bụi dày đặc khiến tất cả các nữ đệ tử của Ngọc Nữ Phong đều sợ chết khϊếp.

Còn có thể lái Tinh Hạm như thế này sao.

Bọn họ còn chưa kịp định thần lại, phía sau truyền đến một tiếng gầm rú phẫn nộ cực kỳ, tràn ngập linh lực cuồng bạo, khiến người ta run sợ.

"Nghịch đồ, dừng lại cho ta, các ngươi trốn không thoát đâu."

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Các đệ tử của Ngọc Nữ Phong bị choáng ngợp trước cảnh tượng bất ngờ này.

Lập tức, trên Tinh Hạm, một đệ tử Thần Kiếm phong nhảy xuống, may mắn hắn là đệ tử Thần Kiếm phong, đúng là hắn.

"Cái đó..."

Vừa định bước tới nói chuyện, liền đối mặt ngay với Diệp Trường Thanh và đám người Liễu Sương, không dám dừng lại, Từ Kiệt nắm lấy tay đệ tử Ngọc Nữ Phong.

"Không có thời gian giải thích, chúng ta vào trận pháp trước."

Quả nhiên, đúng như hắn suy đoán, sư tôn thật sự truy sát đến rồi, nếu như dọc đường hắn không liều mạng điều khiển Tinh Hạm, mặc cho tiêu hao bao nhiêu linh thạch, nếu không có lẽ hắn đã bị sư tôn ngăn lại rồi.

Dưới sự bối rối của tất cả các đệ tử của Ngọc Nữ Phong, bọn họ trực tiếp bị kéo vào trận pháp.

Hồng Tôn ở phía sau nhìn thấy cảnh này, hắn trợn to hai mắt, nhất là thời điểm Diệp Trường Thanh tiến vào trận pháp, Hồng Tôn căn bản không nhịn được.

"Nghịch đồ, dừng lại cho ta, dừng lại cho ta."

Đáng tiếc không có ai chú ý tới hắn ta, Lưu Sương kéo Diệp Trường Thanh lướt qua như làn khói đi vào trong trận pháp.

Khi Hồng Tôn đến, tất cả các đệ tử đã vào trong trận pháp.

Bị ngăn cách bởi trận pháp, mặc dù hắn có thể nhìn thấy và nghe thấy các đệ tử, nhưng Hồng Tôn không thể vào được.

Điều này khiến hắn cực kỳ nóng lòng.

Hắn nhìn chằm chằm vào một đám đệ tử do Triệu Chính Bình đứng đầu, đôi mắt hắn đỏ ngầu, gân xanh nổi lên.

"Nghịch đồ, mau cút ra đây cho ta."

"Sư tôn, người có cần phải làm vậy không?"

Triệu Chính Bình đáp.

"Đừng nhiều lời, mau cút ra đây cho ta."

"Sư tôn xin thứ lỗi cho đệ tử khó phục tùng mệnh lệnh."

Triệu Chính Bình không nhúc nhích, Hồng Tôn quay đầu nhìn Lưu Sương đang kéo Diệp Trường Thanh.

"Nghịch đồ, mau ra đây cho ta."

Lưu Sương cúi đầu, không nói không rằng, cũng không trả lời, nhưng căn bản nàng cũng không có ý định đi ra.

Không lâu sau, Thanh Thạch đuổi đến, lập tức gầm lên giận dữ.

"Hồng Tôn, trả lại đồ đệ Vương Dao cho ta."

"Ngươi bị điên à?"

"Tiểu Vương Dao trước kia của ta, ngoan ngoãn vâng lời thế nào, đã bị đồ đệ của ngươi dạy hư, ngươi trả lại đồ đệ cho ta."

"Ngươi bị bệnh à, liên quan gì đến ta, nếu như ngươi có bản lĩnh thì bảo đồ đệ của ngươi ra đây đi."

Xuyên qua trận pháp, Thanh Thạch nhìn thấy Vương Dao đang đứng bên cạnh Lục Du Du, hắn ta bật khóc ngay lập tức.

"Tiểu Dao Nhi, ta là sư tôn của ngươi đây."

Nghe Thanh Thạch nói, Vương Dao xấu hổ cúi đầu như một đứa trẻ làm sai, không dám nhìn vào mắt sư tôn.

So với Từ Kiệt và những người khác, Vương Dao vẫn ngoan hiền dễ thương nhất.

Thấy vậy, Thanh Thạch càng cảm thấy hối hận, nhìn đi, đồ đệ của hắn thật là một đứa trong sáng và tốt bụng, chính những súc sinh này đã dạy hư nàng.

Hắn nhìn Triệu Chính Bình một cách hằn học, rồi nhìn Vương Dao một cách âu yếm.

"Tiểu Dao Nhi, sư tôn biết bị bọn họ dạy hư ngươi, sư tôn không trách ngươi, ngươi dẫn sư đệ Trường Thanh đi ra ngoài trước nào, ngoan ngoãn nghe lời nào."

Vương Dao im lặng.

"Tiểu Dao Nhi, ngươi đã quên năm đó sư tôn đã nói với ngươi sao, sư tôn sẽ không hại ngươi.

Ngoan nào tiểu Dao Nhi, ngươi dẫn sư đệ Trường Thanh ra ngoài trước đi."

Nước bọt gần như khô cạn, Vương Dao vẫn một mực im lặng, Thanh Thạch không khỏi lo lắng kêu lên.

"Bây giờ sư tôn ra lệnh cho ngươi dẫn sư đệ Trường Thanh ra ngoài."

Lời này vừa nói ra, Vương Dao rốt cục cũng có phản ứng, nàng ngẩng đầu nhìn sư tôn, lại nhìn Diệp Trường Thanh bên cạnh, rồi nghiến răng nói.

"Sư tôn."

Thấy Vương Dao cuối cùng cũng chịu trả lời, Thanh Thạch vui mừng khôn xiết, nó chịu nói chuyện là tốt rồi.

"Tiểu Dao Nhi đừng sợ, sư tôn không trách ngươi, bây giờ ngươi ngươi dẫn sư đệ Trường Thanh ra ngoài, sư tôn sẽ cho ngươi xem bảo bối."

Quả thật là vừa dỗ dành vừa lừa dối, nhưng Vương Dao lắc đầu, trong mắt dần dần hiện lên vẻ kiên định.

"Sư tôn, chuyện này đến đây chấm dứt, sư tôn cũng nên từ bỏ đi. Đệ tử không thể sống thiếu sư đệ Trường Thanh, một năm sau chúng ta gặp lại."

Sau khi nói xong, cùng với đám người Lưu Sương, Lục Du Du, Diệp Trường Thanh quay người đi vào trong trận pháp.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Thanh Thạch hoàn toàn không thể nhịn được nữa, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, hắn ta mở to hai mắt tức giận nói.

"Nghịch đồ, nghịch đồ, ngươi muốn làm ta tức chết sao, nghịch đồ đứng lại cho ta."

Mặc kệ Thanh Thạch hét lên, Vương Dao cũng không phản ứng gì, rất nhanh bọn họ đã biến mất khỏi tầm mắt.

Một số người đã rời đi, đệ tử thân truyền ở hiện trưởng chỉ còn lại Triệu Chính Bình và Từ Kiệt.

Hồng Tôn hơi nheo mắt lại, dẹp bỏ sự tức giận trước đó rồi cười lạnh nói với Từ Kiệt.

"Từ Kiệt, sư tôn sẽ cho ngươi cơ hội cuối cùng, ngoan ngoãn đưa tiểu tử Trường Thanh ra ngoài, chuyện trước kia sư tôn có thể coi như chưa từng xảy ra."

Nhìn thấy Hồng Tôn như vậy, Từ Kiệt bất giác rùng mình một cái, hắn đương nhiên biết đây là phản ứng của sư tôn sau khi cơn giận đã lên đến cực điểm, tuy ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh nhưng từ đôi mắt híp lại, Từ Kiệt như nhìn thấy ngọn núi lửa đang phun trào.

Chỉ là bọn họ đã đi đến bước đường này, hắn ta tuyệt đối không có khả năng giao Trường Thanh sư đệ ra.

Chống lại uy áp đến từ sư tôn, Từ Kiệt nhanh chóng lộ ra vẻ khó hiểu, đưa tay lên bịt tai và lớn tiếng nói với Hồng Tôn.

"A, sư tôn người nói cái gì?"

Thấy vậy, nụ cười trên mặt Hồng Tôn càng ngày càng lạnh.

"Tiểu từ, nếu ngươi tiếp tục giả vờ với ta nữa, vi sư..."

"A, sư tôn, ta nghe không rõ người đang nói cái gì.

Ta không nghe thấy gì hết..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.