Sau khi tốt nghiệp, tôi vào làm cho một công ty tư nhân, vì không kỳ vọng vào tình yêu nên tôi tập trung cho sự nghiệp. Sau vài năm, tôi cũng đạt được một số thành công nhất định.
Hôm nay là ngày kỷ niệm năm năm ngày chúng ta ra trường. Tôi nghĩ đến những người bạn học cũ ở ký túc xá 2406 nên gọi họ đến nhà tôi để ôn lại chuyện xưa.
Ngoại trừ Tiểu Duệ, bốn người còn lại đều có tên trong danh sách mời của tôi.
Cũng may mà tôi sống không tệ lắm, nên bọn họ đều nể mặt mà đến.
Để chuẩn bị cho buổi tiệc này, tôi đã nấu một bàn đầy các món ăn.
Quách Oanh Oanh và Lưu Linh Linh có vẻ xinh đẹp hơn rất nhiều.
Uông Phương dựa vào các mối quan hệ của mình mà tiếp tục học lên và trở thành trợ giảng, trong khi Ôn Á Nam thì vào một công ty nước ngoài.
Tôi nâng ly, chúng mừng thành tựu của họ, cũng nói đôi lời về Tiểu Duệ, người không có mặt hôm nay.
Tôi vui vẻ nói về việc Tiểu Duệ đã trêu chọc từng người một trong mấy năm đó và hỏi họ rằng làm thế nào mà Tiểu Duệ lại đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy? Ha ha ha ha.
Họ không nói gì, nhưng nhìn tôi với vẻ mặt rất nặng nề.
Một lúc lâu sau, Uông Phương lên tiếng.
Cô ta nói: "Lệ Lệ, cậu đang nói nhăng cuội gì thế? Tiểu Duệ đã c.h.ế.t từ lâu rồi mà."
C.h.ế.t?
Tiểu Duệ đã c.h.ế.t? Thật là một câu chuyện hài hước!
Tôi cầm ly rượu lên nói với Uông Phương: “Phương Phương, trong lòng cậu còn hận Tiểu Duệ sao? Tại sao cậu lại nguyền rủa cô ấy c.h.ế.t kia chứ? Đừng tưởng rằng tớ không biết, Tiểu Duệ vì giúp cậu khi làm bài nên mới bị tính là gian lận, đúng không?"
Uông Phương nhìn tôi, tay cô ta hơi run khi gắp thức ăn.
Tôi càng hưng phấn nói tiếp: “Tiểu Duệ đã khai ra cậu, hai người là cùng một phe, nhưng bởi vì giáo viên chủ nhiệm là họ hàng nên cậu và Tiểu Duệ mới không có tên trong danh sách gian lận.”
Uông Phương không nói gì.
Tuy nhiên, Ôn Á Nam đột nhiên đập bàn và hét lên: "Lệ Lệ, cậu say rồi à? Tiểu Duệ đã c.h.ế.t tám năm trước rồi. Cô ấy t.ự s.á.t trước mặt cậu, cậu quên rồi sao?”
Tôi đột nhiên đứng dậy, túm lấy cổ áo Ôn Á Nam nói: "Tiểu Duệ, Tiểu Duệ t.ự s.á.t trước mặt tôi?"
Quách Oanh Oanh nói: "Đúng vậy, Tiểu Duệ t.ự s.á.t trước mặt cậu. Bởi vì cuối tuần, chúng tôi đã… chụp ảnh k.h.ỏ.a t.h.â.n của cô ấy."
Mấy người chụp ảnh k.h.ỏ.a t.h.â.n Tiểu Duệ sao?
Đồ khốn nạn! Tụi mày còn làm cái gì với Tiểu Duệ nữa?
Tôi ném ly rượu trong tay, vừa định nổi điên lên thì đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt của Quách Oanh Oanh.
Vết kéo r.ạ.c.h năm nào đáng lý ra phải ở trên mặt cô ta, sao giờ lại không có?
Nhân tiện, Lưu Linh Linh và tên bạn trai giàu có đã chia tay, sao cô ta lại nói rằng bọn họ sẽ sớm kết hôn?
Và Á Nam, Á Nam cũng đang có cuộc sống rất tốt.
Hình như vừa nãy cô ta nói rằng mình đã đi Mỹ du học và trở về thì vào làm tại một công ty nước ngoài.
Họ đều có cuộc sống rất tốt và đã tốt nghiệp.
Có vẻ như người duy nhất không tốt nghiệp chỉ có Tiểu Duệ.
Ký ức xa xôi đó bắt đầu thức dậy trong tâm trí tôi.
Đêm đó, Tiểu Duệ đánh thức tôi dậy, thay vì nói mình đã trở thành Hi Quý Phi thì cô ấy lại cầm lên con dao và t.ự s.á.t trước mặt tôi.
Tôi sợ hãi đến mức bắt đầu bị mất ngủ suốt đêm.
Cuối cùng, tôi thậm chí còn phải nghỉ học nửa năm.
Nhưng khi trở lại trường học, tôi phát hiện ra nhóm t.h.ủ p.h.ạ.m g.i.ế.t Tiểu Duệ vẫn đang học tốt.
Tại sao họ chưa bị trừng phạt?
Làm sao có thể không bị trừng phạt!
Tiểu Duệ vì bọn họ mà c.h.ế.t!
Tự trách và sợ hãi trói chặt tôi, phải trả thù thật nặng!
Vì vậy, tôi đã dệt nên câu chuyện về sự trả thù của Tiểu Duệ trong đầu.
Bao nhiêu năm nay tôi vẫn sống trong ký ức sai lầm và tự lừa dối chính mình.
Tôi đập mạnh vào đầu, nghẹn ngào chỉ vào họ mà nói: “Bọn mày, bọn mày đều có tội!”
Ôn Á Nam hét lên: "Đủ rồi, sao cậu lại nổi điên như thế? Đừng quên người nói Tiểu Duệ ngủ với trưởng khoa là ai!"
Đúng, tôi tiếp tục lừa dối chính mình.
Không chỉ họ có tội, mà cả tôi nữa!
Tôi chính là người bị Ôn Á Nam cô lập ngay khi năm học mới bắt đầu.
Tôi cũng là người thích xem "Chân Hoàn Truyện” và bị họ gọi sau lưng là Hi ma ma.
Người bị nhổ nước bọt vào cốc và đổ thức ăn thừa lên giường là tôi!
Nếu không có Hà Tiểu Duệ, có lẽ tôi đã bị bọn họ bắt nạt cho đến khi tốt nghiệp.
Cho nên, cho nên…
Tôi là người đã bịa ra tin đồn đó, tin đồn Hà Tiểu Duệ ngủ với trưởng khoa.
Tôi nhớ lại cái đêm Tiểu Duệ bị họ chụp ảnh k.h.ỏ.a t.h.â.n.
Đêm đó, Hà Tiểu Duệ đánh thức tôi dậy.
Những gì cô ấy nói với tôi thực ra là: "Chắc chắn là cậu đã tung tin đồn tôi n.g.ủ với trưởng khoa."
"Chính là tôi tung ra, vì tôi nghĩ sau này họ sẽ b.ắ.t n.ạ.t cậu thay vì tôi."
"Chính là vậy..." Hạ Tiểu Duệ mỉm cười dùng dao c.ắ.t c.ổ trước mặt tôi.
Tôi lau nước mắt, đứng lên nói: "Hà Tiểu Duệ đã c.h.ế.t, chúng ta đều có tội, đều đáng phải trả giá bằng m.ạ.n.g s.ố.n.g của mình!"
Họ nhìn tôi với vẻ hoài nghi và cố gắng đứng dậy nhưng nhận ra rằng cơ thể họ không còn cử động được nữa.
Thực ra tôi đã cho thuốc ngủ vào rượu, họ sẽ sớm chìm vào giấc ngủ sâu.
Tôi đóng các cửa ra vào và cửa sổ, bật ga và lặng lẽ chờ ga tràn vào mọi ngóc ngách trong phòng.
Sau đó, tôi quẹt một que diêm.
Tiểu Duệ, tôi xin lỗi.
Tiểu Duệ, tất cả chúng tôi đều ở đây để trả giá cho cái c.h.ế.t của cậu.
- HẾT-